Edit: Pinkie
Minh Khê cười đủ rồi, cũng có chừng mực, nếu không cô sợ Phó Dương Hi sẽ xấu hổ tới mức đụng tới vết thương. Cậu vẫn đang bị treo một chân, điều đó chẳng có gì đáng buồn cười cả. Minh Khê ngồi lại trêи ghế, vuốt thẳng chăn bông mà cậu làm loạn, nghiêm túc dịch sát người Phó Dương Hi.
“Được rồi, chúng ta ăn một chút gì đi, cậu muốn ăn cái gì? Tớ xuống dưới mua.”
“Bên ngoài tuyết còn đang rơi đó, cậu đi làm gì. Tay chân nhỏ như cậu mang đồ ăn về thì đổ hết cả thôi. Gọi đồ ăn tới?” Phó Dương Hi bất đắc dĩ buông tay Triệu Minh Khê: “Không thì để Tiểu Lý đi.”
Cậu nắm tay cô, một cái tay khác thì duỗi lấy điện thoại ở trêи tủ đầu giường, tìm số điện thoại của Tiểu Lý.
“Cậu muốn ăn gì?”
Minh Khê báo tên vài món.
Phó Dương Hi nhìn điện thoại, gõ chữ bằng một tay. Cậu gõ chữ nhanh chóng, nhập toàn bộ món mà Minh Khê muốn ăn vào.
Minh Khê nhìn cậu, cảm thấy buồn cười, nhéo tay cậu một cái: “Cho nên Tiểu Lý đi thì bên ngoài không có tuyết rơi sao? Đồ ăn cũng sẽ không đổ?”
Phó Dương Hi cảm thấy cô đã biết rõ còn cố hỏi, lại còn cố ý trêu chọc cậu. Chờ đến khi gửi xong tin nhắn, cậu thả điện thoại xuống, cong một chân lên, ung dung nhìn cô nói: “Tiểu Lý lãnh lương, để anh ấy chạy một chút thì có sao đâu?”
Minh Khê nói: “Cậu cũng có thể cho tớ tiền lương.”
Phó Dương Hi: “Cậu biết rõ ——”
Minh Khê: “Biết rõ cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-muon-hit-van-khi-cua-anh/496072/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.