Edit: Pinkie
Hai học sinh nam trong đội tuyển của trường giật mình, họ không nghĩ chỉ đôi ba câu nói chuyện phiếm sau giờ học lại đụng ngay phải người trong cuộc. Sau khi nhất thời giật mình, bọn họ cầm đồng phục của đội, không kịp đóng vòi nước đã bỏ chạy suýt nữa té ngã lộn nhào.
“Đứng lại!” Sắc mặt Phó Dương Hi khó coi đến đáng sợ, lao ra định bắt người lại nhưng bị Kha Thành Văn giữ lại.
“Đợi đã, đợi đã, anh Hi, tháng này cậu đã bị thầy chủ nhiệm mắng bao nhiêu lần rồi, còn vào đồn cảnh sát! Tỉnh táo! Tỉnh táo lại nào!”
Hai bạn nam kia không dám quay đầu lại, sợ bị Phó Dương Hi nhìn thấy rõ mặt, hốt hoảng chạy xuống khỏi tòa nhà dạy học.
Phó Dương Hi căn bản không có cách nào tỉnh táo lại, trong đầu đều là đoạn hội thoại của hai đứa kia.
“Cái gì mà theo đuổi tên họ Thẩm kia tới mức chết đi sống lại? Cái gì mà ‘có thể làm hòa’ hả?”
“Bọn nó nói thái tử gia Phó thị tớ là gì? Nói khẩu trang nhỏ lợi dụng tớ để cho tên họ Thẩm kia ăn dấm sao?”
Phó Dương Hi giống như nghe được những lời vô căn cứ, quay đầu nhìn Kha Thành Văn: “Đám người này đúng là dùng quá nhiều não rồi!”
Kha Thành Văn đi qua vặn vòi nước lại, môi mấp máy, nhìn cậu một cái nhưng mặt lộ vẻ khó khăn, không dám nói lời nào.
Không khí nhất thời yên tĩnh trở lại.
Phó Dương Hi dừng lại một chút: “Cậu có ý gì?”
Trong lòng cậu bỗng có một dự cảm không lành.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-muon-hit-van-khi-cua-anh/496049/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.