Hôn lễ ngày hôm đó chính là một trong những phần ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời Ôn Thư Du.
Mọi chuyện đều tựa như một giấc mộng. Cô mãi mãi không quên được hình ảnh mình kéo Lương Yến Tân băng qua nền tuyết trắng, cuối cùng nằm vùi trong lòng anh trên chiếc xe ngựa.
Xe ngựa chuyển bánh trên nền tuyết trắng xóa, khách mời đứng ngoài lâu đài chứng kiến hai người hôn nhau.
Điều “bất ngờ duy nhất” có lẽ là lúc tung hoa.
Khi đó Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu đều đứng trong đám ĐSu lưng cô. Nhưng Ôn Thư Du đứng đằng trước thấy ánh mắt của anh cả nhà mình có ý ám chỉ, còn cả bố mẹ cũng đang hướng ánh mắt về phía Tống Gia Ninh.
Kết quả là khi cô tung hoa về phía sau, mọi người im lặng hai giây rồi cười ào lên tiếng.
“Chia sẻ chút may mắn nào”.
Cô quay người lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Khúc Vân Chu vừa bắt được hoa cưới. Lộ Kinh Trì đứng bên cạnh cười toét miệng đến tận mang tai.
Ôn Thư Du trưng vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau khổ của Ôn Lãng Dật. Chưa biết chừng Khúc Vân Chu còn kết hôn trước Tống Gia Ninh và Ôn Lãng Dật ấy chứ.
Lúc này Ôn Lãng Dật cũng không kịp tới tìm cô “tính sổ” vì sau hôn lễ là tiệc đãi khách, sau đó cô và Lương Yến Tân sẽ ra thẳng sân bay.
Trước kỳ nghỉ trăng mật, Ôn Thư Du từng có rất nhiều kế hoạch, nhưng cô không ngờ được ngày đầu tiên và ngày thứ hai của hai người đều trải qua ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936135/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.