Dịch: Phi Phi
Lương Yến Tân nghẹt thở, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt.
Khuôn mặt người nằm trên giường còn vướng vài sợi tóc đẫm mồ hôi, chiếc áo trắng rộng để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng nõn khiến gương mặt và khóe mắt ửng đỏ của cô càng thêm nổi bật.
Đôi mắt hạnh của cô gái long lanh ậng nước, nhìn qua vừa buồn tủi vừa đáng thương.
Cứ như anh đã làm ra chuyện gì quá mức, chuyện gì đó khó thể tha thứ.
Bỗng nhiên anh nhớ tới mấy ngày nay.
Cuộc sống của anh ba mươi năm qua đều xuôi chèo mát mái, dường như làm bất cứ việc gì cũng rất dễ dàng. Nhiều năm lăn lộn thương trường, những mối làm ăn mà anh không giành được cũng vô cùng ít ỏi.
Gia thế nhà họ Lương rất lớn, những thứ anh có cũng đủ nhiều.
Đa số đều không ai lọt vào mắt anh, nhưng rồi một cô gái nhỏ lại chen vào trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt.
Mà nhanh chóng đã trở thành sự tồn tại duy nhất.
Nếu trước đây có ai đó nói với anh, tương lai sẽ có một người con gái khiến anh ngày đêm thấp thỏm thì nhất định anh sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng hiện giờ, không những chuyện đó đã xảy ra, mà thậm chí anh chỉ có thể lặng im nhẫn nại.
Nếu không có những ngày đêm cô thẹn thùng làm nũng trong lòng anh thì những ngày sau khi mất đi cảm giác đó anh cũng không gian nan đến vậy.
Anh biết Ôn Dược và nhà họ Ôn sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy, những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936119/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.