Chương trước
Chương sau
Dịch: Phi Phi
Hai bên nói chuyện không quá thuận lợi, cũng không vui vẻ gì. Mặc dù về mặt hình thức thì cuộc gặp này giống như đôi trẻ gặp bố mẹ hai bên nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật người nhà họ Ôn giương cung bạt kiếm “chém giết” đến nơi.
Đặc biệt là khi biết hai người đã giấu giếm được vài tháng thì mấy người Ôn Dược lập tức đen mặt.
Thấy vậy, Dư Âm Dung vội đánh phủ đầu, trợn mắt giận dữ nhìn con trai, trách tội: “Yêu đương với con gái nhà người ta mà còn giấu giếm, không dám đảm đương, không dám chịu trách nhiệm?”.
Ôn Thư Du hoảng hốt trong lòng, vội vàng lên tiếng giải thích: “Dì đừng hiểu lầm, do con quyết định giấu mọi người. Ngay từ đầu anh ấy đã muốn công khai nhưng con không đồng ý, nếu dì muốn trách thì trách con đi ạ”.
Càng nói giọng của cô càng trở nên lí nhí.
Nói thế có khi nào mọi người sẽ cảm thấy cô rất ngang bướng không? Dù gì thì ý này cũng là của cô, kết quả lại bắt Lương Yến Tân đội nồi.
Cảm giác tội lỗi trong lòng Dư Âm Dung giảm được chút ít, nhìn dáng vẻ Ôn Thư Du không biết gì còn thấp thỏm xin lỗi, bà bèn không nhịn được muốn dùng ánh mắt sắc như dao xẻo thịt Lương Yến Tân.
“Chuyện này sao có thể trách con được, mọi chuyện đều do nó thiếu suy xét, hơn nữa con suy nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được”. Nói xong, bà nhìn sang phía bên kia, “Thư Du không nói là con cũng thuận theo hả, định không ăn nói tử tế với nhà người ta?”.
Ôn Thư Du ngẩn người, sắc mặt túng quẫn.
Chuyện này…
Cô thật sự đồng cảm với Lương Yến Tân, vốn dĩ giấu giếm chuyện yêu đương của hai người và thành thật với người nhà là hai chuyện hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, sao có thể cùng lúc chọn cả hai được?
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn sang, lúc này người đàn ông đang vô cảm đưa tay ấn thái dương.
Dáng vẻ lười biếng không có lời nào để nói.
Đúng lúc cô đang nhìn anh, đáy mắt anh khẽ lay động nhìn về phía cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, đường cong trên khóe môi cũng thay đổi, ánh mắt lại thấp thoáng lóe lên ý cười.
Ôn Thư Du mím môi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, luyến tiếc bịn rịn dời tầm mắt sang nơi khác.
“Khụ”.
Gian phòng đang yên tĩnh, bỗng nhiên có một tiếng ho khan cố tình vang lên.
Cô giật mình, chột dạ vội vàng cúi gằm xuống, làm ra vẻ chưa có gì xảy ra.
Ôn Dược hắng giọng nói, bê cốc nước lên uống một ngụm rồi lại đặt trở lại rất mạnh lên bàn.
Hiện giờ ông đang tức đến nghẹn họng.
Vui vẻ phấn khởi đi đón con gái yêu về nhà, nào ngờ lại bị nói cho biết con gái mình bị người đàn ông khác dỗ đi mất, hơn nữa người đàn ông đó vẫn là phận con cháu mà xưa nay ông rất tán thưởng, lại chưa hề phòng bị.
Đúng là sét đánh giữa trời quang. Đã vậy Lương Yến Tân còn không cho ông kịp thở mà lập tức sắp xếp cuộc gặp gỡ giữa đôi bên “thông gia”, chẳng lẽ còn muốn dùng mấy thủ đoạn trong kinh doanh vào đây hả?!
Ngại giao tình với đôi bên nên ông không thể nói gì, thái độ của đối phương lại nhún nhường thiện ý khiến ông thực sự không còn lời nào để nói, nghĩ mãi vẫn không có!
“Chuyện khác chưa nói”, Ôn Trị Nhĩ mồm miệng tươi cười nhưng nội tâm rét lạnh, “chỉ riêng xét tuổi tác, trước kia Miên Miên còn từng gọi chú Yến Tân đấy”.
Tinh thần của Ôn Dược được đẩy lên cao, quay đầu cho con trai thứ của mình ánh mắt tán thưởng. Ngày thường đứa con trai thứ của ông nói vài câu thôi là khiến ông tức chết, bây giờ áp dụng nó với người ngoài lại vừa đẹp, nghe ít hiểu nhiều.
“Trị Nhĩ nói có lý”. Ôn Dược cứng miệng, tỏ thái độ, giọng điệu kiên quyết, “Việc này tôi không đồng ý”.
“Bố!”. Ôn Thư Du sốt ruột, đang muốn đứng dậy lại bị Triệu Đường Như bên cạnh giữ chặt.
“Miên Miên, chuyện đột ngột như vậy, con phải cho bố con thời gian tiếp nhận chứ”.
“Nhưng mà…”.
Lương Yến Tân bỗng đứng dậy, vóc dáng ngay thẳng quyết đoán.
“Chú lo chuyện gì có thể nói ra. Nếu là chuyện tuổi tác, mười tuổi cũng không đủ để trở thành vấn đề, cách xưng hô cùng lắm cũng chỉ là đùa vui thôi”.
“Không đủ để trở thành vấn đề? Giờ cậu đã qua ba mươi tuổi, lăn lộn thương trường nhiều năm, gặp qua đủ loại người, tôi làm sao tin tưởng một người như cậu sẽ rung động với một cô gái còn đang đi học? Tình cảm của cậu có mấy phần thật lòng, có thể duy trì được bao lâu?”.
Vấn đề khúc mắc hoàn toàn bị đẩy ra trước mặt.
Ôn Thư Du mím môi, ngẩng đầu nhìn người phía đối diện.
Sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt màu nâu nhạt càng thêm mờ ảo.
Bình tĩnh nhưng không hề khinh nhẹ, cô có thể nhìn ra sự trịnh trọng thường ngày khó gặp trong dáng vẻ của anh lúc này.
“Chính vì đã từng gặp đủ loại người nên mới biết được bản thân mình muốn điều gì”. Lương Yến Tân mở miệng đáp, “Miên Miên vẫn là Miên Miên, còn đi học hay đã tốt nghiệp cũng không liên quan”.
Nếu là bình thường, những lời thế này anh sẽ lười nhắc đến với người ngoài, ngay cả đối với cô anh cũng không có thói quen nói quá nhiều.
Nhưng hiện tại nếu cần thiết anh sẽ nói.
“Còn về chuyện thật lòng và thời gian”, giọng nói của anh trầm nhẹ, “Mặc dù có thể thốt ra miệng nhưng chưa chắc có thể tin được”.
Ôn Dược hừ lạnh, đang muốn phát tác thì người trước mặt lại nói: “Chỉ có cô ấy mới rõ nhất cảm giác đó, nhưng mọi người không muốn cô ấy đánh cược bản thân, cháu cũng không muốn”.
Ôn Thư Du ngây người, cô đang nghe, người đàn ông bỗng hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu, thâm ý trong đáy mắt khiến cô có chút dự cảm nào đó với lời còn chưa nói hết của anh.
Nhịp tim dồn dập tăng nhanh.
“Vì thế, cháu sẽ cho cô ấy lời hứa hẹn giá trị nhất, hoặc nói đó là một khế ước sẽ càng thích hợp hơn”.
“Khế ước? Anh đang bàn chuyện làm ăn đấy à?”. Ôn Trị Nhĩ nhíu mày, đen mặt giận dữ, “Chuyện tình cảm sao có thể dùng khế ước để chứng minh hay bảo đảm gắn bó lâu dài được?”.
Ôn Trị Nhĩ nói rất nhanh, cả người nóng bừng nên anh ấy không thấy được sắc mặt những người khác ngày càng kỳ lạ.
Ôn Lãng Dật nhíu mày rất chặt.
Góc độ tiếp cận vấn đề của Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ không giống nhau, anh ấy hiểu “khế ước” trong lời nói của Lương Yến Tân thật sự có tồn tại.
Ôn Lãng Dật trầm giọng hỏi: “Anh nói rõ ràng xem nào”.
Tựa như những giọt nhựa thông rỉ chầm chậm từ thân cây, không khí nặng nề trì trệ, vài người dường như đã bị bóp nghẹt rồi khóa chặt trong bầu không khí này.
“Yến Tân…”. Dư Âm Dung thấp thỏm không yên, không thể tin được con trai mình còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, bà chỉ còn cách không ngừng trao anh ánh mắt nhắc nhở.
Làm người không thể tham như vậy được!
“Nói rõ một chút”, Lương Yến Tân vờ như không hiểu, anh nhìn chằm chằm cô gái đang mở to đôi mắt hạnh ngây ngốc nhìn mình, “Cháu muốn cưới cô ấy”.
Không phải “Cháu sẽ cưới cô ấy”, mà là “Cháu muốn cưới cô ấy”.
Gian phòng lại lâm vào yên tĩnh trong chớp mắt, chỉ tích tắc sau sự yên lặng đó đã bị phá vỡ hoàn toàn.
“Cưới?!”. Suy đoán trở thành sự thật, Ôn Dược giận tím mặt, cuối cùng cũng không rảnh để ý giao tình hay thể diện giữa hai nhà nữa mà vỗ bàn nhảy dựng lên, “Tôi còn chưa đồng ý cho cậu làm bạn trai con bé, thế quái nào mà cậu còn muốn cưới nó? Đúng là được đằng chân lân đằng đầu, nằm mơ đi!”.
Sắc mặt Ôn Lãng Dật lạnh lẽo cực điểm.
Lương Yến Tân thực sự đã dùng đến chiêu sắc nhất trong kinh doanh của mình vào chuyện này. Đầu tiên là ngả bài, sau đó biến thành cuộc gặp mặt giữa hai nhà, cuối cùng đề tài đã chuyển từ tình yêu đến kết hôn.
Hẳn đây mới là mục đích cuối cùng của anh?
Còn về chuyện được đằng chân lân đằng đầu, vốn dĩ Lương Yến Tân còn chưa “được đằng chân”, thế nhưng theo diễn biến hiện tại thì đúng là có người muốn “lân đằng đầu” rồi đấy.
Lấy chuyện kết hôn và hứa hẹn để bố mẹ tin tưởng, lại có thể tham lam dấn thêm một bước nữa, đừng nói là “được đằng chân”, có khi “lân đằng đầu” cũng dễ hơn nhiều.
“Đây chỉ là hứa hẹn của cháu cho cô ấy, cũng không phải mục đích hiện tại”. Lương Yến Tân thu lại cảm xúc trên khuôn mặt, không mảy may để lộ nửa phần ý cười, chỉ có phần đuôi lông mày bị tâm trạng ảnh hưởng không kiềm chế được mà khẽ nhăn lại.
“Đây chính là cách duy nhất để chứng minh sự “thật lòng” và “thời gian” của cháu cho cô ấy”.
Ôn Thư Du sớm đã tránh mắt không dám đối diện với anh, cả người mờ mịt choáng váng nhưng thật sự trái tim cô đã tiếp thu được lời nói của anh, thế nên lúc này đây nó đang làm loạn dưới lồng ngực cô, khiến mọi suy nghĩ của cô rối loạn như trời đất rung chuyển.
Cưới…?
Một chữ vô cùng quen thuộc nhưng lúc này lại trở thành câu chữ khó hiểu với cô.
Ôn Thư Du trợn tròn mắt hoang mang.
Đối với cô, tiếp nhận tình yêu này là vì bản thân cô thích anh, cũng muốn thử ở bên anh, nhưng thực sự cô chưa từng nghĩ xa đến chuyện kết hôn!
Vừa mới yêu đương chưa được bao lâu sao đã nhắc đến chuyện kết hôn rồi?
Đầu óc Ôn Thư Du rối loạn vô cùng, khuôn mặt lẫn vành tai đỏ bừng vì bối rối, cả người ngơ ngẩn im lặng trên ghế như con rối gỗ.
Ôn Dược vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, rõ ràng là cô cũng bất ngờ với tình cảnh lúc này.
Đủ thứ hình ảnh liên tiếp hiện lên trong đầu ông, thậm chí ông còn liên tưởng con gái mặc váy cưới khoác tay mình bước đi trên thảm đỏ và ông sẽ trao tay cô cho một người đàn ông khác.
Cảnh tượng nào đó kích thích khiến hốc mắt ông cay cay, đột nhiên nghĩ đến cuộc sống vắng vẻ con gái ở bên, nỗi lòng chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
“Miên Miên”. Ông hít thở sâu mấy lần để bản thân bình tĩnh lại, “Con chưa… đồng ý với cậu ta đấy chứ?!”.
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Ôn Thư Du.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.