Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Miên Miên, những lời này của em có ý gì?”. Ôn Lãng Dật nhíu mày: “Sao lại là “trước đây vốn dĩ không thích em”?”.
Ôn Thư Du rên rỉ trong lòng.
Xong rồi, xong rồi, lỡ miệng mất rồi. Lời nói bị đối phương hiểu lầm khiển cô nảy sinh kích động đến mức muốn tự bào chữa nhưng lại nhất thời bốc đồng nói ra điều không nên nói nhất.
“Em…”.
“Chẳng phải em nói mới bắt đầu vào tháng 6 khi em về nước đấy sao?”.
Lời biện giải chột dạ bị cắt ngang, Ôn Thư Du lúng túng mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Mặc dù Ôn Lãng Dật đang hỏi cô, nhưng bất luận là biểu cảm hay giọng điệu đều mang ý tứ trần thuật nhiều hơn nghi vấn, gần như đã nhận định trong lời nói vừa rồi của cô có vấn đề.
Sự thật chính là như vậy.
Cô không biết nên khắc phục thế nào, nhưng Ôn Lãng Dật hiển nhiên cũng không định cho cô thêm cơ hội để che giấu.
“Miên Miên, nói cho anh biết sự thật, không được nói dối anh”.
Lông mi Ôn Thư Du khẽ giật, ngước mắt chần chừ nhìn người ngồi xổm trước mặt mình. Ánh mắt đối phương chăm chú nhìn cô, chẳng những không làm cho cô bình tĩnh thoải mái, mà ngược lại càng tăng thêm thấp thỏm căng thẳng.
“Em sợ cái gì”. Ôn Lãng Dật trao đổi ánh mắt với cô, bất đắc dĩ cười nói: “Vừa rồi ở cổng trường anh làm em sợ hả? Nhưng đó là đối với người khác, không phải với em”.
“Thế…”. Ôn Thư Du đấu tranh một lúc: “Thế… em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936109/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.