Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Miên Miên quay lại rồi à?”. Khúc Vân Chu nhìn về phía cửa ra vào phòng khách.
Người mở cửa bước vào quay lưng về phía cô rồi đóng cửa lại: “Ừ, mình quay lại rồi”.
Nói xong, cô hơi nghiêng người cúi đầu thay giày, mái tóc dài buông xuống hai bên má che kín mặt.
Khúc Vân Chu nhíu mày, ung dung nhìn cô bạn thân chằm chằm.
Thay giày xong, người đứng ở cửa chính do dự xoay người, cúi đầu định chạy thẳng về phòng ngủ.
“Cậu muốn chạy đi đâu?”. Tống Gia Ninh từ phòng ngủ thứ hai đi ra, hai tay ôm lấy cô, dáng vẻ muốn tra hỏi kỹ càng.
Bóng dáng mảnh mai kia bỗng dưng cứng đờ tại chỗ, cười gượng: “Mình, mình đi thay quần áo trước đã”.
“Chờ một chút”. Tống Gia Ninh nhíu mày: “Nói chuyện thì nói chuyện, cậu quay lưng về phía chúng mình làm gì?”.
“… Hả?”. Giọng người dừng ở giữa phòng khách yếu ớt, giọng nói vô cùng thất thường vì chột dạ.
Khúc Vân Chu bỗng đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Ôn Thư Du, sau khi thấy rõ dáng vẻ của cô mới trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Làm sao vậy?”. Tống Gia Ninh trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng chạy đến, hai tay nâng mặt Ôn Thư Du lên.
Bốn mắt nhìn nhau, người trước mặt giống như bị dọa giật nảy mình, đôi mắt mở tròn to, trên mặt còn lưu lại chút ửng hồng, đôi môi giống như trái anh đào đỏ mọng vừa tắm sương.
Dáng vẻ xuân ý vời vợi.
Tống Gia Ninh thoáng sửng sốt, trong lòng đột nhiên tức giận: “Uổng công mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936099/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.