Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Cái gì của anh?”.
Ôn Thư Du cầm điện thoại, vẻ mặt cứng đờ cười gượng: “Em nói sai rồi, không phải cái gì của anh, mà là… vô tình gửi nhầm ảnh”.
“Thì ra là không cẩn thận gửi nhầm ảnh của anh”. Người đàn ông cười nói.
Cô vội vàng gật đầu, sau khi gật đầu mới phát hiện mình bị Lương Yến Tân bắt thóp, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng chuyển sang lắc đầu: “Không phải ảnh của anh, thật sự không phải!”.
“Chụp khi nào vậy?”. Lương Yến Tân cúi đầu nhìn biểu hiện trên mặt cô: “Gửi cho ai?”.
Thấy không còn đường nào để chối cãi, Ôn Thư Du cảm thấy mình thật vô dụng, che mặt chịu thua hậm hực nói: “Mấy hôm nay tiện tay chụp… không cẩn thận gửi cho anh trai em. Mặc dù đã thu hồi, nhưng em sợ anh ấy vẫn nhìn thấy”.
Lương Yến Tân nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, cúi đầu, cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vẫn không nhịn được hôn cô.
“Anh làm gì vậy, em đang nói chuyện với anh”. Cô giận dỗi nghiêng đầu né tránh.
Anh chợt nở nụ cười, giơ tay nhéo gáy cô: “Sợ gì chứ?”.
“Anh đương nhiên là không lo lắng rồi”.
“Nếu như cậu ấy thật sự nhìn thấy thì sao có thể không gọi điện truy hỏi ngay lập tức chứ?”.
“… Đúng vậy”. Ôn Thư Du bỏ tay xuống, vội vàng mở điện thoại ra nhìn thoáng qua, tin mới nhất trong giao diện trò chuyện vẫn là câu cô vừa gửi cùng một tấm ảnh, cộng thêm hai thông báo thu hồi tin nhắn.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936091/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.