Dịch: Phi Phi 
“Cậu nói gì cơ?! Về Anh?”. 
Tống Gia Ninh đột ngột cao giọng: “Miên Miên, cậu không sao đấy chứ? Người lần nào cũng khấp khởi trông mong về nước là cậu, thế mà giờ mới ở được bao lâu đã lại sang đó?”. 
Ôn Thư Du xị mặt cười khổ: “Có chút việc cần giải quyết mà, câu lạc bộ nhờ mình giúp nên mới đi sớm thế”. 
“Câu lạc bộ? Chuyện gì mà cần tới cậu về giúp vậy?”. 
“Câu lạc bộ nhiếp ảnh và câu lạc bộ bảo vệ động vật hợp tác chuẩn bị làm họa báo, cậu cũng biết mình là thành viên của cả hai mà”. 
“Cũng có nhiều bạn học nghỉ hè ở Anh, sao lại yêu cầu một người đã về nước xa xôi như cậu kia chứ? Miên Miên, khai thật mau, có phải cậu dính vào chuyện gì khó giải quyết không? Nếu đúng là thế thì mình sẽ về ngay giúp cậu”. 
Ôn Thư Du bụm mặt thở dài, nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này cậu cũng không giúp được mình đâu…”. 
Cô chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. 
“Cậu nói gì cơ? Vừa rồi nói nhỏ quá, mình không nghe thấy”. 
“Đúng là có chút phiền phức”. Cô thừa nhận: “Nhưng mình có thể tự giải quyết, hơn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đợi mình xử lý xong sẽ nói cho cậu, nhé?”. 
“Thật không?”. Tống Gia Ninh vừa lo lắng vừa nghi ngờ. 
“Đương nhiên là thật, nếu là chuyện thật sự quan trọng thì mình giấu các cậu làm gì?”. 
“Thôi được… nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho mình biết đầu tiên đấy”. 
Cúp điện thoại xong, Ôn Thư Du quấn áo tắm, nằm nhoài ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936077/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.