Edit: Mạc/ Beta: Phi Phi 
Ánh sáng trên trần thang máy chiếu xuống dần rút khỏi gương mặt anh. 
Ôn Thư Du ngơ ngác mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt dần tối đi của anh, thần thái suy tư dần lộ ra tính xâm lược và ham muốn. 
Tựa như sấm vang chớp giật, cô nhanh chóng giơ tay lên che kín môi. 
… Che kín môi anh. 
Vì thế nụ hôn kia dừng lại ở lòng bàn tay cô. 
Động tác của người đàn ông dừng lại, thản nhiên nâng mắt nhìn cô. 
Ôn Thư Du vẫn chưa định thần lại, trừng mắt nhìn. Cô lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt và vành tai nhanh chóng đỏ ửng. 
Xúc giác của lòng bàn tay nhạy bén hơn mu bàn tay, cảm giác ngứa ngáy từ môi anh truyền đến lòng bàn tay cô ngày càng lan rộng, chạy thẳng từ bàn tay vào tận tim. 
Cả người Ôn Thư Du chợt mềm nhũn, nhanh chóng rụt tay lại. 
Đáng ra cô phải tự che miệng mình mới đúng! 
Lương Yến Tân nhìn cô, nhẹ nhàng cười. 
Cô đờ người, bỗng nhiên giơ tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh trở tay nắm lấy cổ tay mà đè người lên vách tường. 
Anh thầm nghĩ muốn vuốt ve cổ tay cô, hơi híp mắt: “Anh đã muốn làm vậy từ khi em ngã xuống rồi khóc trước mặt anh”. 
Khi ấy, anh trông thấy cô ngã xuống rất nguy hiểm từ phía xa, bản thân không thể kiềm chế được hành vi theo bản năng.  
Chính đôi mắt đỏ ửng kia đã làm anh tỉnh táo lại, trong nháy mắt đó, anh đã có cả giác sợ hãi. 
Anh vốn tức giận muốn trách mắng, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936074/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.