Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi 
“Nào, để mình sờ thử xem cảm giác ra sao?”. 
Lương Yến Tân cúp máy, vứt điện thoại sang một bên. 
Anh thấy đầu ong ong bèn dựa vào sau ghế, hai đầu lông mày nhíu chặt, đưa tay day huyệt thái dương. 
Qua loa điện thoại, âm thanh vang vọng trong chiếc xe tối tăm bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở của anh. 
Chiếc xe yên tĩnh tối tăm bỗng trở nên chật chội khó hiểu, dường như những câu nói văng vẳng đó lại lọt vào trong tâm trí anh. 
Anh cũng không phải cậu nhóc chưa trải sự đời, những năm nay anh thấy đám “bạn bè xấu” trong giới chơi đùa phụ nữ rất nhiều, cũng có nhiều phụ nữ táo bạo hơn nghĩ đủ mọi cách để đâm đầu vào. 
Nhưng ngày đó cô mới chỉ là một cô bé mà thôi. Giờ đây cô hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh mình đã không còn là một cô bé nữa để làm gì? 
Bỗng nhiên Lương Yến Tân khẽ “Xì” một tiếng, tiện tay kéo cà vạt vừa mới thắt chưa được bao lâu ra. 
Anh hơi phiền não mở cửa xuống xe, động tác rất thiếu kiên nhẫn. 
Anh trở tay đóng cửa, lẳng lặng đứng trước cổng đợi người giúp việc đến nhận lấy áo khoác trên tay anh: “Lương thiếu”. 
“Mẹ tôi đi rồi à?”. Anh gác lại những suy nghĩ trong đầu, thuận miệng hỏi một câu. 
“Vâng, bà chủ đã lên chuyến bay chiều nay đi rồi”. 
Lương Yến Tân không hỏi gì nữa, sau khi vào nhà anh đi thẳng lên lầu. 
Về đến phòng, anh tiện tay khóa cửa lại, tay kia cởi quần áo. 
Cởi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936069/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.