Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi
“Phải để người ta đến mời thử xem đã”.
Giọng nói nhẹ nhàng, xen lẫn chút ngạo nghễ thờ ơ.
Trên boong tàu tràn ngập tiếng cười nói, thế nhưng câu này lại lọt thẳng vào tai anh.
Lương Yến Tân đang cúi đầu sửa ống tay áo, nghe xong lời này anh bèn ngước mắt nhìn sang.
Tấm lưng trần trắng nõn, xương quai xanh và rãnh lưng hiện lên rõ ràng, xinh đẹp lộng lẫy.
Ôn Thư Du một tay chống cằm, sau khi nói xong mà thấy không ai đáp lại thì cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn.
Vẻ mặt Dụ Sở ngồi đối diện cứng đờ, vội vàng nháy mắt với cô.
Ôn Thư Du ngẩn ra, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.
Cô chợt ngồi thẳng người lên, bỏ cánh tay đang chống cằm xuống, câu “Sao vậy” còn chưa kịp thốt ra, phía sau bỗng nhiên vang lên hai chữ “Lương thiếu”.
Lương thiếu… người được cung kính tâng bốc gọi là “Lương thiếu” ở Đình Thành thì còn ai vào đây nữa?
“Ừm”. Giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn không hề xa lạ, đáp lại một chữ hờ hững kiêu ngạo.
Ôn Thư Du chợt rùng mình, giữ nguyên tư thế không hề ngoảnh đầu lại, nhưng người đàn ông đã cất bước lướt sang người cô, lúc nghe người bên cạnh nói chuyện tiện thể cụp mắt lườm cô một cái.
Giống như đang mất kiên nhẫn nghe người bên cạnh nói chuyện vì vậy anh bèn dời tầm mắt lơ đãng nhìn quanh, nhưng cô lại luôn cảm thấy ánh mắt anh còn có ý gì khác…
Ôn Thư Du hít sâu một hơi, ngượng ngùng siết chặt ngón tay.
Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936066/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.