Dịch: Hảo Hảo/ Beta: Phi Phi
Lương Yến Tân hơi tựa lưng ra sau, liếc mắt nhìn xuống dưới bàn.
Đôi chân thẳng tắp, mắt cá chân của cô nhỏ nhắn thanh mảnh như một nhành hoa mỏng manh trên thân cây.
Các ngón chân hơi nghiêng, cô từ từ thu chân về để lại vết chạm mờ nhạt trên ống quần của anh.
“Anh hai”. Ôn Thư Du ngoài mặt cười nói, “Em đã ăn tối rồi”.
Với lại tại sao anh hai cứ phải quan tâm đến việc cô vẫn thích sữa lắc màu hồng như lúc nhỏ! Rõ ràng bây giờ cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi!.
Khi cô nói xong, Ôn Trị Nhĩ chợt hiểu ra, anh nắm chặt tay lên môi ho nhẹ, mất đi vẻ dịu dàng và dễ gần thường thấy, cười ngượng ngùng, “Chẳng phải là anh đang quan tâm quá hóa loạn sao”.
Vẫn còn nghĩ rằng có thể đòi lại chút công lao, kết quả là đã không để ý đến em gái nhỏ bây giờ đã lớn rồi, phải giữ lại chút thể diện.
Cuối cùng Ôn Thư Du không đụng đến bánh Soufflé bông mềm mại mà lại vươn tay cầm lấy chiếc nĩa bạc, lặng lẽ ăn món tráng miệng Sabayon còn tỏa ra hương rượu.
Trong tầm mắt hạn chế do đôi mắt đang cụp xuống, cô có thể nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của người đàn ông đối diện.
Đột nhiên bàn tay của anh hơi nâng lên, ngón trỏ thả lỏng rũ xuống thản nhiên gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ôn Thư Nhu nhướng mi, người đàn ông kia đang nghe bố cô nói chuyện. Anh nghiêng mặt sang một bên, đường nét khuôn mặt vô cùng thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936064/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.