Editor: Mạc/ Beta: Phi Phi
Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng tràn ra.
Ôn Thư Du lập tức cảm thấy lúng túng, sau lưng bỗng vã mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần short rất mỏng, lại sáng màu, rất có thể sẽ…
“Còn bao lâu nữa mới đến?”. Cô không nhịn được nữa đành hỏi thẳng.
Tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy ông chủ mình ngồi phía sau không có ý định lên tiếng bèn trả lời: “Con đường gần nhất đang bảo trì nên sẽ phải đi đường vòng, đại khái khoảng mười phút nữa.
Mười phút nữa???
Ngón tay Ôn Thư Du bấu chặt vào đầu gối.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Giờ là lúc nào rồi? Từ đầu đến cuối con đường này rõ ràng là hoàn toàn không có nơi nào có thể giải quyết khốn cảnh bây giờ, hơn nữa cô cũng không đem theo đồ dùng cần thiết.
Quan trọng nhất là bây giờ cô chẳng thể mở lời được.
Ngay giờ phút này, Ôn Thư Du hiếm hoi cảm giác được hai chữ “Tuyệt vọng”.
Cô không biết vì sao vào thời điểm cô cho rằng sự việc đã cực kỳ tệ hại thì cô lại gặp phải tình huống còn xấu mặt hơn nữa.
Ôn Thư Du chẳng thể làm gì đành nhích về phía sau, cảm giác luống cuống và tủi thân tràn ngập trong cô.
Mười phút dài đằng đẵng lết qua từng chút một.
Nhưng khi càng gần điểm đến, cô lại càng hy vọng có thể chậm lại. Cô không biết nên đối mặt thế nào với chiếc quần short và đệm xe đã bị cô làm bẩn.
“Lương thiếu, đến rồi”. Tài xế dừng xe rồi nói.
Ôn Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/241811/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.