Dịch: Phi Phi
Giọng của cô rất nhẹ nhàng: “A lô?”.
Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng, dường như ngập ngừng một chút vì kinh ngạc.
Ôn Thư Du nín thở, không biết nên mở lời thế nào, ngẫm nghĩ một lúc mới vội vàng nói: “Em là… Ôn Thư Du”.
“Xem ra anh đoán không sai”. Giọng nói từ tốn của người đàn ông trong điện thoại nhẹ nhàng lọt vào tai cô.
Ngữ điệu nhẹ nhàng tản mạn, khoảng cách quá gần của chiếc điện thoại khiến từng lời nói của anh như được tích một luồng điện kéo theo những cảm xúc run rẩy rất nhỏ.
Tay phải của cô vô thức đưa lên sờ vành tai còn lại.
Ôn Thư Du vội vàng giải thích: “Ban nãy anh trai em cầm điện thoại của em, bởi vì họ lo lắng em đến Vân Thành một mình, cho nên…”.
“Ừm, anh biết rồi”. Hiển nhiên anh đã hiểu được ý tứ của người nhà họ Ôn trong câu nói đó. Bỗng nhiên, đầu bên bên kia có người gọi “Lương thiếu”, anh đáp lại một tiếng rồi nói với cô: “Có việc gì cứ gọi cho anh”.
Không biết có phải vì anh đang bận việc hay không mà giọng điệu của anh rất hờ hững, không giống lần uống rượu lần trước trong thư phòng, ngữ điệu trước sau chỉ giống như người đang làm việc công mà thôi.
Cô ngoan ngoãn đáp lại: “Được”.
“Cúp nhé?”.
“Vâng”. Cô cũng ngây ngốc gật đầu, sau đó mới phản ứng lại căn bản đối phương không hề nhìn thấy cô.
Chỉ hai giây sau, loa điện thoại truyền đến tiếng kêu tít tít ngắt máy.
Ôn Thư Du nhẹ nhàng thở hắt, tựa lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/241809/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.