Dịch: Phi Phi
Ôn Thư Du và bạn học rời khỏi rạp chiếu phim, lúc chào tạm biệt, cô nhìn thấy bóng dáng anh cả mình thấp thoáng phía xa. Ôn Lãng Dật mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới gặp gỡ xã giao với ai đó.
“Anh!”.
Ánh mắt cô sáng lên, mặc kệ đối phương có nghe thấy, nhìn thấy mình hay không, vừa kêu một tiếng đã nhảy nhót chạy qua đó.
Đến phía sau người đàn ông, Ôn Thư Du giang hai tay quen thuộc ôm chầm lấy người đó: “Anh, anh đến rồi!”.
Vải áo sơ mi mềm mại áp trên má, cô nghiêng đầu cọ cọ thích thú. Cô ló đầu sau lưng người đàn ông, vừa nhướng mắt lên đã ngơ ngác nhìn người đứng cách mình mấy bước.
“Anh…?”. Ôn Thư Du bàng hoàng trợn tròn mắt, Ôn Lãng Dật đứng cách đó không xa cũng cực kỳ bất ngờ.
Cả người cô cứng đờ chết trân tại chỗ.
Thế người cô đang ôm lúc này… là ai?
“Bạn nhỏ”. Một giọng nói êm ái từ tốn rất hay truyền đến phía đỉnh đầu: “Em nhận nhầm người rồi”.
Giọng nói gần bên rót thẳng vào tai cô, không hề che giấu ý cười nồng đượm, tựa như đang đợi xem trò hay.
Bất chợt, cơn tê dại truyền rần rần đến vành tai, cô lập tức lùi về phía sau hai bước. Ôn Thư Du ngẩng đầu trợn tròn mắt, hai màu đen trắng tương phản trong tròng mắt ngập vẻ khiếp sợ.
Trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cực kỳ cao lớn đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất sắc nét, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/241802/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.