Trên chiếc xe hơi sang trọng, Khải đang trầm ngâm suy nghĩ về chuyện khi nãy. Thật tình anh rất, rất, rất khó hiểu. Cô thấy anh như vậy thì cứ nghĩ anh giận mình vì câu nói của cái tên Tuấn kia. Vì vậy mà cô thấy hơi buồn, tại sao anh lại không tin tưởng cô như vậy chứ. Cô đã nói không biết hắn cũng như không thích hay yêu hắn rồi mà.
- Anh, em với anh ta không quen nhau thật mà. Anh đừng lạnh lùng như vậy, em sợ lắm! Anh, anh...
Cô cố nũng nịu, cố giúc giúc vào tay anh như muốn xin lỗi. Anh thấy tính cách này đâu phải là cô, cô đâu có nũng như vậy bao giờ đâu. Thật tình mà.
- Anh có giận em đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.
- Vậy sao mặt anh lại như vậy?
- Ngốc, anh chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi! Lúc nãy em sợ lắm phải không?
Anh vừa nói vừa cốc một phát vào trán cô làm cô nhăn nhó:
- Đau, sao anh lại cốc em! Có một vệ sĩ như anh đây, em còn sợ gì nữa. Phải không?
- Chỉ biết nịnh thôi!
Vậy là chiếc xe lại trở nên ấm áp đến lạ thường. Tiếng nói chuyện lảnh lót của cô và anh như đang lấp đầy khoảng trống trong xe. Hai người họ, một mối tình, một nỗi băn khoăn. Họ đang buông bỏ, quên đi tất cả để mà cười đùa, vui vẻ bên nhau.
....
- Ê! Mày đi nhớ mua quà cho tao đấy, không mua tao cạch!
- Phải đó! Mua cho em nữa! Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-la-cua-rieng-toi/2101348/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.