Hiền vừa dứt lời, cô thấy choáng trong vài giây. Sao có thể chứ? Hai người họ quen nhau hồi nào mà giờ lại có hẹn với nhau. Cô thực tình là khó hiểu.
- Hai người quen nhau ư? Hồi nào vậy? Sao chị không biết!
- Dạ, mới thôi chị. Mấy hôm trước, em nghe mẹ em nói có đối tác quan trọng. Mà hôm đấy, mẹ em lại bận nên bảo em tới gặp họ. Và rồi, em đã gặp ảnh, ngay từ lần đó, em đã thích ảnh rồi! Sau đó, mỗi ngày em đều hẹn ảnh rồi cứ vậy cho tới giờ. Nhưng có vẻ là ảnh đã thích ai rồi chị ạ, em cố gắng tán ảnh mãi mà ảnh chẳng đổ. Em phải làm sao đây hả chị? À mà sao chị biết ảnh?
- À, ảnh là anh trai của Linđa. Tụi chị quen nhau khá lâu rồi, có thể coi là thân. Bởi vậy nên nếu em với ảnh kết duyên thì tốt quá rồi, chị sẽ giúp em. Được chứ?
- Cảm ơn chị trước hen, em không ngờ lại có chị là đồng minh, tốt quá rồi!
Nhìn nụ cười của Hiền mà cô cảm thấy hơi có lỗi. Sao cô không thể nói ra sự thật rằng trước đây cô cũng đã có cảm tình với John chứ. Nếu cô không nói ra, thì có thể cô sẽ gây hiểu lầm cho Hiền mất. Nhưng, suy đi nghĩ lại thì thứ tình cảm cô dành cho John chỉ là một tình bạn thân thiết mà thôi. Ngoài ra thì không còn thêm thứ tình cảm nào khác. Tình yêu đích thực của cô chỉ có riêng mình Khải mà thôi. Điều này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-la-cua-rieng-toi/2101346/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.