Cô ngồi trong phòng chờ anh. Chợt có người gõ cửa, cô thấy lạ, lạ bởi cô nghĩ đó là anh. Nếu là anh thì tại sao anh lại phải gõ cửa trong khi đây là phòng của mình chứ? Giờ này ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa. Anh thật là!
- Anh đúng thiệc là! Vào thì vào đi chứ? Em đã đau chân rồi mà anh lại còn bắt em phải mở cửa nữa là sao?
Cô vừa mắng yêu người ở cửa vừa lẽo đẽo đi tập tễnh ra cửa. Vừa mở cửa ra, cô lại ngỡ ngàng với người trước mặt. Đó không phải là anh mà là Nhật Nam. Hai người họ nhìn nhau, nhìn thấu vào đôi mắt nhau, nhìn như lâu lắm rồi họ không được nhìn vậy.
Sau vài giây lấy lại hồn phách, cô khẽ lùi lại một bước. Nhưng bước chân ấy còn chưa lùi xong thì cô đã không đứng vững được mà khệnh khạng muốn té. Trong tức khắc, cô đã vội vàng mà quên cái chân đau của mình mà bước xuống. Tưởng chừng, cô đã bị té đập đầu xuống đất, nhưng lại may thay, Nhật Nam đã đỡ được cô. Anh đã nhanh chóng luồn tay qua vòng eo thon thả, mảnh mai của cô mà kéo lại về phía mình. Theo phản xạ tự nhiên, cô đã nằm gọn trong vòng tay của Nam. Thật sự là may mắn.
Và thật sự là nó vừa may mắn với cô, song lại mang đến cho cô một cái rủi. Khải đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi. Mặc dù anh là một người lạnh lùng, là người có một trái tim băng đá. Nhưng thử hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-la-cua-rieng-toi/2101340/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.