Chương trước
Chương sau
Mặc kệ lời nói của hắn ta, tôi tiếp tục tấn công bàn thức ăn to kếch xù. Hắn ta thích nói sao mặc hắn, miễn sao có đồ ăn ngon là được rồi. Thực tình lâu lắm rồi tôi mới thấy có nhiều đồ ngon tới vậy.

- Anh không trêu tôi một ngày thì anh chết à! Rốt cuộc anh có để tôi ăn không?

Tôi bực mình khi hắn ta đưa cái bản mặt sát sàn sạt ngay trước mặt tôi. Nếu hắn không muốn tôi ăn thì cứ nói, tại sao lại đi hành động kì quặc như vậy chứ! Mà dù sao thì hắn ta chính là tên quái thú mà.

- Tôi sẽ để cho em ăn nhưng em phải.....- hắn ấp úng.

- Làm gì?

Đoạn, hắn ta càng sát mặt vào tôi, khiến trái tim tôi đập loạn xạ. Khoảng cách giữa mặt hắn và tôi chỉ còn 10cm... 9cm.... 5cm.. Và bất giác, đôi mắt tôi nhắm lại, cái miệng thì chu chu ra như muốn có thứ gì đó chạm vào. Tôi muốn có cái gì đó làm ấm bờ môi tôi, cho nó một hơi thở nồng ấm. 

Nhưng... Tôi cứ chờ, chờ mãi mà chẳng thấy môi ai kia chạm vào. Bừng tỉnh khỏi giấc mộng ảo, tôi mở mắt ra, đập vào đôi mắt tôi là gương mặt cười nhan nhở của hắn. Hắn cười, cười bật thành tiếng, cười to như điên, cười khiến tôi muốn lộn ruột. 

- Anh... Chẳng phải anh muốn...

- Thì muốn em đút cho tôi trước thôi mà, em đang nghĩ cái gì thế. Hahaha..

- Anh..anh..anh... Hư! Tôi chỉ nhắm mắt vì tưởng anh lại đánh người thôi!- tôi biện minh mặc dù nó không hề lôgic.

- Cứ cho là vậy nhưng cái môi em nó... Hahaha..

- Anh tâm thần à? Lại muốn đi Gia Lâm rẽ trái nữa phải không? Bớt dồ đi! 

- Nè! Thôi! Em ăn đi kẻo nguội. Mau còn về trường nữa!

Hắn ta nói tôi mới nhớ. Tôi lại nhớ anh John rồi, tôi không biết ảnh giờ ra sao nữa. Nhưng mà thôi, anh ấy giờ đã có Min rồi, Min yêu anh ấy, anh ấy cũng thích Min, điều này chính Min đã nói với tôi mà. Họ rất đẹp đôi, địa vị của hai người họ cân xứng nhau, nhan sắc thì lại miễn bàn rồi. Tôi sẽ mỉn cười và chúc phúc cho họ!

- Em sao vậy! Tôi đâu có trêu em nữa đâu, mặt em sao lại bí xị như thế! Mau ăn đi chứ!- hắn quan tâm tôi khi thấy tôi thở dài.

- Không có gì! Chúng ta ăn đi!

Và thế là bữa trưa trôi qua nhẹ nhàng.

- Nè! Anh đưa Thịnh và Tú đến bệnh viện chưa? Vừa nãy tôi thấy họ bị thương nặng lắm đó!- tôi chợt nhớ tới họ khi tôi và Khải đang trên xe tới trường.

- Tôi đã thả chúng rồi. Khỏi cần em nói thì chúng cũng đã tự vác mặt tới bác sĩ rồi! Em không phải lo!

Hắn nói nghe dễ nhỉ. Sao mà tôi không lo được khi mà bạn cùng lớp bị thương nặng như vậy. Mà tất cả lại là do hắn mà ra ấy chứ, ít nhiều gì thì từ nay trở đi tôi đã là "người" của hắn. Nếu tin hắn đánh bạn cùng lớp bị tung ra ghì có khác nào tôi cũng bị vạ lây ấy chứ!

- Vậy thì cũng được!

Không khí trên xe kể từ lúc ấy trở nên ảm đạm đến kì lạ. Hai chúng tôi, không ai nói với ai lời nào.

[ Anh thực tình chẳng hiểu cô nghĩ sao nữa. Ừ thì với cái bọn cặn bã kia thì anh không nói, nhưng còn với lũ con gái đú đởn làm cô bị thương thì tại sao cô cũng buông tha cho chúng. Chính họ làm cô bị thương, hành hạ cô mà sao cô vẫn bỏ qua tất cả.

Nhưng thôi, nếu cô muốn buông tha cho chúng thì anh cũng sẽ tha. Anh sẽ thả chúng nhưng anh không chắc gia đình chúng được an toàn. Công ti nhà chúng đều thuộc đầu tư nhà anh, bởi vậy, muốn hạ gục chúng thì đối với anh chỉ là chuyện nhỏ. Động vào cô là điều sai lầm nhất đời chúng, anh chắc chắn.

- Lát chúng ta sẽ về nhà tôi. Mẹ tôi cũng đang ở nhà, em nhớ hành động cẩn thận. Mẹ tôi rất tinh mắt bởi vậy nên chúng ta phải thật thân mật thì mới qua mắt được mẹ tôi. Khi nào tan học, chúng ta đi mua đồ cho em, nếu không mẹ tôi lại kêu tôi đối xử với em không tốt.

- Cần gì phải mua, phí tiền. Đồ tôi như vậy là được rồi.

* Két *

Tiếng xe phanh gấp kêu réo. Anh dừng xe lại và ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới. Kết quả anh thấy cô thực tình khác với tối qua rất nhiều. Cô hôm qua rất rất rất đẹp, cô hôm nay thì lại thậm tệ.

- Em nhìn lại xem mình đi. Không nói nhiều, lát đi mua!

Cô bĩu môi ngay khi lời nói của anh vừa dứt. Mặc cho cô nghĩ sao, anh chắc chắn sẽ đưa cô đi mua.]

Hắn ta bị điên mà. Ai mượn hắn quan tâm tôi chứ. Tôi thích mặc gì kệ tôi, liên quan tới hắn à? Nhưng thôi, được mặc đẹp thì ai chả thích. Tôi cũng vậy thôi!

[ Trong khi cô và anh đang tranh luận, ở một nơi khác, sự tranh luận lại càng dữ dội hơn. John đang ngồi trên chiếc ghế sofa, Linđa, Alex thì lại đứng cạnh. Nổi bật nhất lại là một cô gái đang ve vãn Jonh. Đó là Min, cô gái mà đã đem lòng yêu mến Jonh từ khi hai người bên Mĩ. Họ đang tranh luận gì mà lại dữ dội đến vậy.

- Anh à! Em thực sự muốn ở chung với anh mà! Anh cho em ở đây đi!!- Min đang tỏ ra vẻ đáng thương.

- Cô có bị điên không hả? Người anh ấy thích không phải là cô mà là.. Um

- Là một người hoàn mĩ hơn cô nhiều!

Linđa đang nói thì Alex bỗng bịt miệng cô lại mà tiếp lời. Chắc anh không muốn Linđa nói ra Vy mới là người John chọn. Bởi hơn hết, anh biết Min là con người ra sao, độc ác, thâm hiểm hơn bất cứ cô gái nào mà anh quen!

- Hư! Anh nghĩ vậy sao? Dù gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ ở lại. Anh John nhỉ! Nếu anh không cho em ở lại, em chắc chắn nhỏ mà anh thích sẽ không được toàn thây đâu. Anh biết sự lợi hại của gia đình em mà! Đâu có ai là em không tìm được, quan trọng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Em chán nài nỉ rồi. Giờ anh quyết định ra sao thì tuỳ!

- Cô nghĩ tôi sợ cô sao? Dù cô có gia thế đến đâu thì tôi cũng không sợ cô đâu! Cô muốn làm gì thì làm!

Nói đoạn, John đứng dậy và bước lên lầu, để lại phía sau Min đang cười mĩ mãn. John nói vậy có nghĩa là cô muốn làm gì cũng được. Nhưng trong mắt anh lại ẩn chứa nỗi buồn bi ai khiến cô đau kinh khủng. Mà dù sao giờ đây, cô đã được ở đây rồi, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng với cô hơn. 

- Đừng vội mừng! Cô chắc chắn không có được thứ mình muốn đâu!- Linđa thấy vẻ mặt tươi cười của Min thì tức giận vô cùng.

- Nếu tôi thất bại thì em chắc chắn là người mà tôi xử thứ hai sau con nhỏ yêu anh John đó, em chồng ạ!- Min nói đầy khinh bỉ.

- Cô dám sao?- Alex thấy vị hôn phu bị nạt nên tức giận.

- Hahaha..

Căn phòng trở nên u ám ngay sau khi Min đi. Alex an ủi Linđa, còn trên gác thì John đang tự an ủi chính mình. Anh không ngờ Min lại độc ác tới thế. Nếu biết trước sẽ có ngày này thì anh đã không làm bạn với cô rồi. Một sai lầm quá lớn! ]

# trong một nhà thời trang:

- Chưa được! Thay bộ khác đi! Em mau để cho nhân viên chọn đồ đi, chứ em cứ chọn vậy thì muộn mất!- Khải cứ lẩm bẩm.

- Nhưng họ chọn toàn đồ sexy thôi, tôi không mặc đâu!

Từ khi tan học đến giờ, đây là bộ thứ mười sáu tôi mặc thử rồi. Mấy cô nhân viên kia không biết có bị làm sao không mà toàn chọn đồ hở hang, thiếu vải. Tôi sao có thể mặc được chứ! Hắn ta cứ muốn biến tôi thành người sexy, làm sao tôi chịu nổi!

- Nhưng đây là gu mẹ tôi thích. Em nhớ lại bản hợp đồng đi! Em phải nghe lời tôi cơ mà!

- Nhưng...

- Mau!

Vậy kết quả đã được định đoạt, hắn là người thắng, tôi thua! Tôi buộc phải chịu trận khi hắn ra vẻ đáng sợ ấy. Vậy là tôi đành ngậm ngùi mà vào thay những bộ trang phục mà mấy cô nhân viên chọn. Ấm ức thật mà!

[ - Nhanh lên! Bày đồ ăn ra! Con dâu tôi sắp về rồi! Mấy người làm nhanh nhảu lên chứ!

Tiếng của bà Hoàng phu nhân vang vọng khắp căn nhà. Ai nấy đều đang tấp nập dọn đồ, đều đang lo lắng khi cậu chủ của họ sắp về. Gần đây, căn nhà này vô cùng trống trải, cậu chủ thường ở lại công ti hoặc tổ chức mà qua đêm. Nay, đùng cái, tự dưng phu nhân về, cô chủ lại chuẩn bị xuất hiện. Mọi thứ như đang bị đảo lộn. 

- Cậu chủ về rồi bà chủ ơi!- chú Đức nói vọng khi thấy xe của Khải đi vào khuôn viên nhà!

- Ôi! Con dâu! Con dâu ta!

Bà Nhi thấy vậy, liền chạy ra sân. Trước mắt bà đang là một người thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Cô đang mặc một bộ váy trắng cách li ôm sát cơ thể khoe lên 3 vòng chuẩn chữ S. Mái tóc cô được làm xoăn nhẹ từ chân tóc làm cho cô trở nên bồng bềnh, xinh đẹp. Và hơn hết, đó là anh, anh đang khoác trên nhười bộ véc âu đen lịch lãm, sang trọng. Cùng với đó là sự khéo léo từ cách làm tóc của mấy cô tạo mẫu khiến anh càng trở nên đẹp zai đến lạ thường.

- Con chào mẹ!

- Con chào bác!

Cả Khải và Vy đồng thanh.

- Uk! Hai đứa vào đi! Cơm chín rồi! Con dâu, con quả thật rất xinh đẹp!- bà Nhi ngỡ ngàng.

- Dạ, con cảm ơn ạ!

Trong nhà, một bàn đầy thức ăn đang chờ người tới công phá. Căn nhà thì lại được bày trí rất tinh xảo làm cho không khí trở nên êm đềm đến lạ thường.

- Ngồi đi con! Khải, con mau kéo ghế cho vợ con đi!- bà Nhi nhắc khéo.

- Dạ! Mà mẹ chỉ quan tâm tới vợ con thôi à, còn con giờ chỉ là không khí thôi!- anh nũng nịu.

- Ông xã đừng ghen chứ! Anh không muốn mẹ quan tâm em sao?- Vy nói dóc anh.

- Ông xã!!!!!- bà Nhi lẫn chú Đức đều há hốc. 

- Dạ! Đương nhiên phải là "ông xã" chứ ạ! Tương lai ai đâu biết con và ảnh có chia tay không. Bởi vậy, bây giờ con nên tận dụng chứ ạ! Nhưng nếu bác không thích thì con sẽ đổi lại!

Thực tình tôi nào muốn gọi vậy đâu, tất cả đều do hắn ấy chứ! Nếu không phải vì bộ phim mới của anh Lee Min Ho thì còn lâu tôi mới gọi hắn như vậy!

- Ta không thích! ]

{ Xin lỗi các bạn độc giả khá nhiều vì thời gian qua mình đã vắng bóng. Do bây giờ đang là cao điểm của việc thi cử nên mình cần thời gian rất nhiều cho việc học tập. Chính vì thế, mình mong các bạn thông cảm cho mình!

Mình sẽ cố gắng đăng chap dài thêm trong thời gian tới. Mong các bạn thông cảm! }
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.