Vào mùa đông của năm năm trước , một cô gái với chiều cao 3 mét bẻ đôichạy đến chỗ anh đứng , trên tay cầm một bó hoa hồng tím tuyệt đẹp .
Anh không nói không rằng quay lưng về phía cô mà bước đi . Tiểu Oanh Oanhthấy anh bỏ đi trong lòng có chút khó chịu thái độ của ông thầy nàynhưng vẫn cố đuổi theo bằng được .
Cô chạy tới chặn trước mặt anh , đôi môi khẽ chu ra .
- Thầy đã thấy mà vẫn cố tình bỏ lơ em là sao ???
Hàn Thiên mỉm cười , anh nhìn đóa hoa hồng trên tay mà nhẹ nhàng giật lấy .
- Cái này cho tôi sao ???
- Không phải cho mà là em muốn tặng thầy - Tiểu Oanh Oanh cãi lại , hơithở trở nên gấp gáp vì chạy theo anh , một bước của Hàn Thiên bằng những 3 bước của cô chụm lại , chạy theo anh là cách cô nghĩ còn mệt hơn cảchạy thi toàn quốc .
- Tặng tôi làm gì ???
Tiểu Oanh lấy tay vuốt mặt , khẽ thở dài .
- Hôm nay là 20 - 11 , thầy đừng nói là không biết chứ .
- Tôi biết nhưng chẳng phải trước đây tôi đã nói với em là rất ghét phải nhận hoa hay sao , lại còn là màu tôi ghét nhất nữa .
Cô nuốt khan , đúng là trước đây Hàn Thiên đã từng nói như vậy nhưng chính cô lại quên béng mất .
- Tôi đã nghĩ là những gì người ta nói về em đều là sai nhưng hình nhưkhông sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-la-co-gai-lam-van-duoc-7-diem/2687286/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.