Editor: Xẩm Xẩm
Lạc Diệc Minh rời đi, Tô Thiển Oanh một mình trong phòng bếp đợi rất lâu.
Cô đặt tay lên vách đá trong nhà bếp, tay hơi run rẩy.
Thật ra cô có nghĩ tới ngày hôm nay, thật sự đã từng nghĩ tới. Cô đã từng nghĩ, rất nhiều năm về sau trở lại Nam Thành, sau đó thấy Lộ Thừa Hữu nắm tay một người con gái khác. Mà trên thực tế, tưởng tượng kia cũng không khác hiện thực là bao nhiêu. Ở tiệc sinh nhật của ông nội, quả thật thấy được anh đi cùng với bạn gái đến. Một giây kia, cô đã nghĩ, cứ như vậy đi, chỉ cần nhìn thấy anh một lần, sau đó mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, ai cũng không cần quấy rầy ai.
Thậm chí cô đã từng nghĩ đến, có một ngày bị cha mẹ của mình cứng rắn gọi về tham gia hôn lễ của anh, nhìn thấy anh và người con gái khác nguyện làm chim liền cánh.
Tệ nhất là cô cho là đã làm tốt mọi tính toán của mình.
Đúng là, hiện tại, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.
Lạc Diệc Minh nói đúng, cô không thể trốn tránh, sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt.
Cô đi từ trong bếp ra ngoài, anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chỉ một mực đặt trên người cô, thậm chí cô còn nghi ngờ, thật ra anh đang chờ cô.
Cô đi qua chỗ anh, sau đó ngồi trên ghế sofa.
Cảm giác như vậy, thật sự xa lạ, mang theo sợ hãi, thật sự sợ hãi.
Bàn tay anh đưa lên, sau đó sờ lên mặt cô: “Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/1491463/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.