Editor: Xẩm Xẩm 
Lộ Thừa Hữu đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn trong văn phòng, tay cầm điện thoại di động, mày hơi giương lên: “Chuyện này không dễ, nhà họ Thái ở Nam Thanh thế lực thâm căn cố đế từ lâu, chuyện cậu muốn nói rất khó để tiếp cận.” 
Thẩm Diệc Nhạn ở đầu bên kia cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Mình biết, chẳng lẽ đúng là cậu nghĩ mình muốn đem hết tất cả đổ hết lên đầu Thái Thấm Văn để cô ấy trong sạch sao? 
Đôi con ngươi của Lộ Thừa Hữu hơi lay động, như này mới chân chính hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Diệc Nhạn: “Cậu muốn đổ hết lên đầu Thái Thấm Văn, dựa vào thế lực của nhà họ Thái mà nói, dù là chính phủ cũng không dám đụng đến bọn họ. Cho nên, Thái Thấm Văn nhất định có thể thoát ra dễ dàng, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.” 
Thẩm Diệc Nhạn cười cười: “Minh nghĩ nhue vậy, nhưng đối phương lại không chịu phối hợp.” 
Lộ Thừa Hữu lắc đầu: “Người ta với cậu không thân không quen, dựa vào đâu mà cậu bắt người khác chịu tội thay người ta?” 
Thẩm Diệc Nhạn đỡ đầu: “Mình đã đủ phiền phức rồi, có thể đừng nói như vậy được không?” 
“Cho nên, tự làm bậy thì không thể sống.” Lộ Thừa Hữu sâu sắc nói. 
Thẩm Diệc Nhạn cũng trầm mặc hồi lâu, giọng nói trầm thấp: “Mình cũng biết.” 
Lộ Thừa Hữu im lặng một lúc mới nói tiếp: “Ý của mình là, chuyện gì cũng không cần rơi vào quá sâu.” 
Thẩm Diệc Nhạn thở dài: “Nếu tất cả mọi chuyện đều có thể đưa thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/1491456/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.