Editor: Sammie 
Kỳ thật cơ thể của Tô Thiển Oanh nhìn không thể nào tốt được, hơn nữa sau nửa tháng thoạt nhìn gầy đi rất nhiều. Cô ôm chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không chuyển động nhìn Lộ Thừa Hữu dùng mật ong pha với sữa, sau đó bưng đến trước mặt cô. Không hiểu vì sao cô thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô nhìn anh: “Tại sao anh không mắng em?” 
Lộ Thừa Hữu không định sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, bỏ chiếc ly vào trong tay cô. 
Cô vẫn cảm thấy khó chịu, vung tay, chiếc ly liền rơi xuống mặt đất, “Anh tốt với em như vậy để làm gì? Cái gì em cũng không làm được, cái gì cũng đều thất bại. Tại sao anh không mắng em? Trước kia anh ghét bỏ em như vậy, tại sao đột nhiên đồng ý kết hôn cùng em, một người không có gì tốt.” 
Lộ Thừa Hữu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó đi lấy chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh rơi ra từ chiếc ly, toàn bộ quá trình, trong lòng anh không có một chút lo lắng. Mà cô lại hơi sợ hãi và căng thẳng nhìn anh, dường như hơi giật mình đối với hành động của bản thân, nước mắt còn đọng trên gương mặt, lại lập tức quên mất mình nên tiếp tục khóc. 
Sau khi nhìn anh dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác, có lẽ cô không hiểu rõ đến cuối cùng thì đang xảy ra chuyện gì trước mắt mình. 
Lộ Thừa Hữu lau dọn xong tất cả, ngồi bên cạnh cô: “Trút ra xong rồi?” 
Tô Thiển Oanh nhìn anh, chậm rãi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/1491445/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.