Tô Thiển Oanh không hề suy nghĩ nhiều, sau đó cũng không gặp lại Lộ Thừa Hữu, dĩ nhiên, người nhà cũng không nhắc lại sự việc kia nữa. Lộ Thừa Hữu đã nói rõ ràng, cô cười cười, nói rõ ràng rằng anh chẳng những không thích cô mà còn thấy cô chướng mắt. Cô tình nguyện chọn người đến sau trong những người khác ngoài anh, cho dù thế nào kết quả cũng giống nhau mà thôi.
Cô đã hai mươi lăm tuổi, thật hi vọng mình chỉ mới mười lăm tuổi, như vậy thì có thể tiếp tục ngây thơ, tiếp tục vui chơi thỏa thích, sẽ không có ai đến nhắc nhở cô phải hiền thục, phải hiểu chuyện .
Con người khi trải qua một số giai đoạn của độ tuổi, sẽ buộc phải có trách nhiệm với bản thân mình hơn.
Cô đã nghĩ xong, nhất định phải trở lại Xuyên Nhiên, những năm này cô đã quen với cuộc sống và con người ở đó, cô cũng chỉ có thể thuộc về nơi đó.
Cô đang muốn ngủ, lại nhận được điện thoại của Lạc Diệc Minh.
"Thế nào? Bây giờ lại gọi điện thoại tới?"
"Cái đó, muốn hỏi em đã ngủ chưa."
"Anh nói nhảm à?"
"Được rồi, coi như anh nói nhảm một lần. Em nói đi, em sẽ không thích ở cùng một chỗ với người không thích mình chứ?"
"Anh nói em?"
Lạc Diệc Minh cả kinh: "Anh không có nói Lộ Thừa Hữu."
Tức chết cô, "Anh cố ý đi?"
"Không có, tuyệt đối không có. Thật, chỉ muốn cùng em hàn huyên một chút. Em đã biết rõ không thể nào, liệu có còn thích anh ta không?"
Tô Thiển Oanh cự tuyệt không nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/1491429/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.