Cô và anh rất ghét nhau. Nói rất ghét thôi là chưa đủ, phải nói là rất rất rất ghét! Chính vì thế, dù cho hai người có nhìn thấy nhau như thế nào cũng đều là không vừa mắt đối phương. Trong mắt của cô, anh chính là mọt sách bốn mắt nóng tính vô cùng. Còn trong mắt của anh, cô lại là đứa học trò ngoan của thấy cô. Không ưa nhau thì chính là không ưa nhau mà thôi! Rõ ràng là không thuận mắt, ấy thế mà hết làn này đến lần khác hai người lại có thể cùng nhau ở chung một chỗ mà đấu khẩu. Có lẽ đây chính là duyên phận. Người ta nói, oan gia ngõ hẹp, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau, mà ghét của nào thì trời trao của đó. Những câu nói này khi đặt vào hai người họ quả nhiên là chẳng sai biệt gì.
Thời gian dần lặng lẽ trôi qua theo dòng chảy của nó, mọi thứ tưởng chừng như không đâu vào đâu nhưng thực chất lại là một sự kết hợp hoàn mỹ nhất. Nếu như hai người họ yêu nhau thì sẽ ra sao? Cái gì mà là điều không tưởng cơ chứ? Ai mà biết được! Thế giới này nhiều sự thay đổi, ta không nên suy đoán bất kỳ điều gì. Thôi được rồi! Cả hai đều không thể không thừa nhận, hình như họ đã yêu mất rồi!