Từ Tử Sung chưa từng xử lý tình huống thế này. Hạ Mộng Ngư quả thực còn khiến cậu cảm thấy khó giải quyết hơn cả đối thủ cường tráng nhất trên sàn đấu. Con gái đúng là sinh vật kỳ lạ, đang vừa đi vừa nói chuyện bình thường, thế nào mà tự dưng lại khóc được? Rốt cuộc nước mắt này đến từ đâu đây?
Cậu luống cuống đứng nhìn Hạ Mộng Ngư, giơ tay ra không được, mà không giơ ra cũng không được.
"Cậu...Cậu đừng khóc nữa.", Từ Tử Sung vụng về dỗ dành.
Hạ Mộng Ngư mím môi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Từ Tử Sung rồi mếu máo nói: "Còn không phải là...cậu chọc vào mình sao..."
"Mình chọc cậu thế nào?", Từ Tử Sung bất đắc dĩ nhìn Hạ Mộng Ngư, giọng nói nhẹ nhàng như thể sợ dọa đến cô, "Mình nói gì sai thì cậu bảo mình, sau này mình không nói nữa là được, đừng khóc nữa."
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, nước mắt cũng văng ra theo.
"Không phải..."
"Thế thì làm sao?"
"Cảm động chứ sao, đồ ngốc này..."
Từ Tử Sung sửng sốt, rốt cuộc cũng yên tâm, gương mặt hiện vẻ dịu dàng, "Cậu mới là đồ ngốc, nói có mấy câu đã làm cậu cảm động được. Sao mà dễ lừa thế?"
Hạ Mộng Ngư ngẩn ra. Cậu đang lừa cô sao?
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống bên má Hạ Mộng Ngư, cậu thở dài: "Đừng nghe đàn ông nói, phải xem người ta làm thế nào, biết chưa?"
Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào.
Bàn tay có phần thô ráp của Từ Tử Sung vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-co-the-thich-anh/13958/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.