Tan học, Hạ Mộng Ngư cố ý thu dọn sách vở một cách chậm chạp, đợi cho đến khi cả lớp đã về hết, cô mới đi đến trước mặt Từ Tử Sung, gõ gõ xuống bàn cậu.
Tiết cuối thường là Hóa hoặc Sinh, về cơ bản là Từ Tử Sung toàn ngủ.
Từ Tử Sung ngẩng đầu, lại là ánh mắt sâu hút đó.
"Tan học rồi, về.", Hạ Mộng Ngư bực mình nói.
Cũng không biết rốt cuộc Từ Tử Sung này bị sao nữa, đang ngủ mà cũng có thể tỉnh táo ngay được, đây là trường học chứ không phải rừng rậm hoang vu.
"Tôi trực nhật hộ cậu, cậu làm gì thì làm đi."
"Ờ... Được."
Từ Tử Sung không hề khách sáo chút nào, có điều, Hạ Mộng Ngư cũng không muốn Từ Tử sung khách sáo với mình, người ta vì cứu cô nên mới bị thương, cô giúp người ta trực nhật là lẽ phải thôi.
Hạ Mộng Ngư không thích mắc nợ người khác, cô thà rằng người khác mắc nợ mình chứ không chịu để người khác phải chịu thiệt.
Cô cầm lấy chổi, bắt đầu quét rác, thấy Từ Tử Sung không có ý đi về thì nói: "Cậu về đi, đừng ở đây cho phí thời gian ra."
"Không sao, lát nữa tôi đi đổ rác với cậu. Tôi làm việc tôi muốn ở đây là được rồi."
"Thế thôi, tùy cậu."
Hạ Mộng Ngư cũng không khách sáo với cậu, dù sao thì một mình cô cũng không khiêng nổi cái thùng rác nặng chịch.
Từ Tử Sung lại bắt đầu cởi áo.
"Cậu làm gì đấy?", Hạ Mộng Ngư kích động nói: "Không phải cậu định tập chống đẩy đấy chứ? Cậu không sợ miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-co-the-thich-anh/13932/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.