3 ngày nay, Lâm Tuyết nhốt mình trong phòng, thu người trong chăn, khóc rấm rức.
Mẹ cô, người thân duy nhất cũng là người thương cô nhất đã bỏ cô ra đi.
Cô không ra khỏi phòng phần vì đau buồn, phần là vì không biết phải làm sao với Mộ Cảnh Từ.
Anh nói đó là tai nạn, là do mẹ cô bất cẩn mới ngã xuống, không phải lỗi của anh.
Anh nói anh đã chuẩn bị tang lễ xong xuôi, nhưng do cô đang mang thai nên không cần làm gì cả, cứ an tâm để anh sắp xếp.
Mộ Cảnh Từ chắc chắn không phải kẻ xấu, cô tin tưởng anh.
Nhưng, mẹ cô thật sự đã chết... Đó là sự thật không thể chối cãi.
==*==*==
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
“Tuyết, anh có mời bác sĩ đến xem cho em này.” Là Cảnh Từ.
Lại có một giọng nữ vang lên: “Cô Lâm, tôi là Khả Vân, chúng ta trò chuyện một chút nhé!”
Đang trăn trở vì không có người để tâm sự, Lâm Tuyết lập tức đồng ý để Khả Vân vào.
Mộ Cảnh Từ mấy ngày nay không được gặp Lâm Tuyết, liền vờ như không có gì, đi vào ngồi trên giường, cười cười nhìn Lâm Tuyết.
“Cười cái gì mà cười? Đi ra ngoài!”
Khả Vân chỉ cần một câu đã khiến Mộ Cảnh Từ ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
“Chị... rất thân với Cảnh Từ nhỉ?” Lâm Tuyết không nhìn thấy nhưng qua giọng nói có thể hình dung được Khả Vân xinh đẹp nhường nào, sắc sảo nhường nào, lại còn hết sức thân thiết với Cảnh Từ nữa...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-biet-yeu-anh/2354978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.