" Lâm Dương đã từng yêu một cô gái khi vẫn còn đang đi học..." 
Lời nói của Hàn Kỳ thu hút sự chú ý Trương Vân Nhi lại. 
" Cậu ấy thực sự yêu cô gái đó đến nỗi mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi." 
" Vậy bây giờ cô gái ấy đang ở đâu." 
" Năm đó, cô ấy gặp phải một tai nạn, sau đó gia đình cô ấy đã rời đi không để lại tin tức gì cả, Lâm Dương thì buồn bã đến nỗi cậu ấy như biến thành con người khác. Cậu ấy chỉ im lặng và sống rất nội tâm." 
" Có vẻ anh ấy đã từng là một người rất dễ gây thiện cảm, nhưng vì cô gái đó mà anh ấy trở nên lạnh lùng sắc bén phải vậy không ?" 
" Đúng vậy ". 
Cả hai người im lặng. 
" Vậy sau đó, anh ấy vượt qua nỗi đau đó như thế nào ?" 
" Đến bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa quên được cô ấy, từ khi đó cậu ấy chẳng còn là mình nữa, trở nên xa lánh mọi người. Từ một người là mẫu đàn ông của hàng bao cô gái, cậu ấy kiếm thêm được khá nhiều anti ...Mà nhìn kĩ lại thì em khá giống cô bạn đó đấy." 
" Sao giống được ạ, em với cô ấy có giống nhau thì cũng là hai số phận, người được yêu thương, người bị ruồng bỏ không thể giống nhau được" 
Anh lắc đầu cười nói: 
" Người như em làm sao có thể bị bỏ rơi chứ." 
" Anh đánh giá em cao quá rồi" 
" À mà anh có chuyện này, em sẽ về nước hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/184483/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.