Lâm Dương hôn tạm biệt thằng bé và đứng lên ra về, đi qua Hàn Kỳ, anh liếc một cái nhẹ rồi nói nhỏ. 
" Con trai chúng tôi thật đáng yêu " 
Hàn Kỳ siết tay lại, cố nhịn. Lâm Dương đi mất, lúc này Trương Vân Nhi nhìn Hàn Kỳ rồi nói: 
" Lâm Dương nhờ anh chăm sóc cho mẹ con em sao?" 
" Đúng vậy, em đã biết hết rồi." 
" Vâng. Nhưng tại sao anh lại giấu em điều đó." 
" Chỉ là chưa đến lúc thích hợp nói với em thôi. Vậy nhé, anh đi đây " 
Cô biết rõ vì sao Hàn Kỳ làm như vậy nhưng cô muốn nghe anh nói. Cô biết anh sẽ không có tương lại gì nếu như yêu cô. Cô thu dọn chiếc cốc cà phê và nhẹ nhàng đến bên Lâm Trạch 
" Con ngoan, con muốn gặp ba mình sao." 
" Dạ rất muốn" 
" Vậy mẹ nói con nghe, con có buồn khi ba đã bỏ rơi con không ?" 
Cô muốn dò xét xem trong thâm tâm thằng bé nó mong muốn được gặp ba như thế nào. Cô không muốn gieo rắc sự hận thù vào đầu thằng bé. Nó còn quá nhỏ để có thể hiểu hết được. 
" Vậy mẹ có nhớ ba không?" 
Câu hỏi ngây thơ của đứa con khiến cô chột dạ. Ngày nào cũng như ngày nào, cô đều nhớ nhung mòn mỏi đợi chờ. 
" Có chứ" 
" Vậy mai mẹ đi gặp ba với con nhé." 
" Được thôi. Vậy con đói chưa" 
" Dạ rồi " 
Cô đã từng mong ước nhỏ nhoi là có một gia đình nhỏ trọn vẹn với những người cô yêu thương nhất. Có lẽ cuộc đời không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/184479/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.