" Anh dừng lại đi Lâm Dương!!" 
Trương Vân Nhi tức giận nói. Anh ấy ngừng lại, chỉnh quần áo chỉnh tề, hơi ngượng ngịu. 
" Xin lỗi, tôi hơi bồng bột" 
" Không sao, vậy tôi đi đây " 
Mặc dù toàn thân đau nhức nhối nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi, vừa bước đi vừa khóc. Còn anh thì đứng dõi theo hình bóng của cô mãi. 
" Em lúc nào cũng lừa dối anh, lừa dối một cách ngu ngốc. Anh hiểu mọi thứ về em, mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của em về cả hiện tại lẫn quá khứ, nhưng em lại không hiểu một chút nào về anh". 
Trên đường trở lại khách sạn, cô ngồi nghĩ rất lâu. Trái tim con người thật khó có thể điều khiển được, cô cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc. Điều làm mình đau, mình tổn thương nhất lại yêu nó nhiều nhất. Còn những điều tốt đẹp nhất cô lại cố tránh xa nó, thật xa. 
Cô về trong trạng thái quần áo hơi xộc xệch, chỉ nhìn cái Hàn Kỳ đã biết cô làm sao. Anh chỉ nói nhỏ nhẹ: 
" Em mệt rồi, vào nghỉ ngơi đi, mấy vết thâm đó...." 
Cô cố lấy tay che dấu nó đi. Nhưng anh chỉ lắc đầu ,buồn rầu nói: 
" Có thuốc trong đó, anh mua sẵn rồi, bôi vào sẽ đỡ..." 
" Cảm ơn anh nhưng sao anh biết được em sẽ bị như này..." 
Anh chỉ nhìn cô rồi đi. Anh thật lạ lùng, một người đàn ông cô luôn tìm cách chối đẩy lại là một người đàn ông tốt vô cùng. Yêu cô sâu đậm. Cô có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt anh. Hóa ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/184476/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.