Trương Vân Nhi vội vàng đi tới viện. Lúc này Tiểu Đồng đã quá yếu. Nằm trên giường bệnh, khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Đồng cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô không kìm được nước mắt nữa nắm chặt lấy tay của Tiểu Đồng. 
" Cậu cứ yên tâm đi nhé. Mình hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho họ." 
Tiểu Đồng khi nghe được câu nói đó mỉm cười rồi thả lỏng tay cô, giọt nước mắt từ từ chảy lăn xuống phía hai khóe mi. 
Cô gắng gượng nói : 
" Thật vui khi chúng ta là bạn. Hạnh phúc nhé, người bạn của tôi." 
Nói xong, Tiểu Đồng nhắm mắt. Trương Vân Nhi òa lên khóc, ôm cô ấy thật chặt. Vậy là, hai người mà cô yêu quý cũng bỏ mặc cô lại mà đi. 
" Cạch" Tiếng mở cửa, Lâm Dương đi vào thấy cảnh như vậy thì anh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh tiến lại gần Trương Vân Nhi, cô đã khóc đến sưng mắt. 
" Cô ấy đi rồi, em đừng khóc nữa không cô ấy đau lòng." 
Rồi anh ôm Trương Vân Nhi vào lòng. Anh đã biết bệnh cô ấy không thể chữa được nên muốn thực hiện mong ước cuối cùng của cô là được sống bên anh. Trương Vân Nhi đã nói mong ước của cô lúc sắp đi cho Lâm Dương. 
" Cô ấy thật tốt khi muốn để anh ở bên em." 
Lâm Dương nhìn Trương Vân Nhi nắm lấy tay cô rồi quỳ xuống. 
" Lấy anh nhé." 
Chiếc hộp nhỏ mở ra, phía bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, đó là chiếc nhẫn mà anh từng trao cho Tiểu Đồng. Trước khi qua bên này để gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/1503296/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.