" Mẹ, ba không đến thăm mẹ sao ?" 
" À, chắc ba con bận." 
Lúc này, Lâm Dương mới mở cửa đi vào. 
" A, Ba.. ba đến rồi." 
" Ừm, con ngoan quá. Anh đến đưa cháo cho em nhưng có lẽ anh đến muộn rồi." 
Lâm Dương nhìn tô cháo trên tay Trương Vân Nhi. 
" Em ăn nhiều cho mau khỏe nhé." 
" Tôi cảm ơn." Trương Vân Nhi đáp lại với giọng điệu không quan tâm lắm. 
Hàn Kỳ biết hai người cần không gian riêng nên đã đưa Lâm Trạch ra ngoài. 
" Lâm Trạch, qua đây chú đưa con đi chơi nhé." 
Cạch... Tiếng đóng cửa, giờ trong phòng chỉ có cô và anh. Anh tiến lại ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. 
" Anh có chuyện gì thì nói nhanh đi. Tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút." 
" Được thôi, anh sẽ chỉ hỏi em một câu thôi." 
Hai người im lặng một lúc. 
" Anh sẽ sang Mĩ và đưa Lâm Trạch theo, anh sẽ không làm phiền em nữa bây giờ đường ai nấy đi." 
" Anh nghĩ tôi để anh đem Lâm Trạch đi dễ dàng như vậy sao?" 
" Anh biết em sẽ không đồng ý, đó là điều bù đắp cuối cùng anh có thể làm được cho em. Anh sẽ trả mọi thứ ban đầu vốn có cho em để em có một cuộc sống mới." 
" Được. Anh hãy đem nó đi." 
" Em không sao chứ. Bao nhiêu công dưỡng dục thằng bé thật sự em đã vất vả nhiều rồi." 
" Anh nói hết chưa, nếu hết rồi thì anh đi đi." 
" Em nghỉ ngơi nhé." 
Lâm Dương đem bộ mặt sầu thảm đi ra ngoài. Lựa chọn của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/1503292/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.