Mấy ngày sau, những vết thương trên người Tuyết Lam đã lành, bản thân cô khoẻ hơn, cô quyết định lái xe về nhà thăm ba mẹ mình.
"Ba, mẹ" cô đứng ngoài gõ cửa gọi.
"Ôi con gái, con vào nhà đi" mẹ cô ra mở cửa.
"Dạo này con đi đâu vậy, sao không thấy con về thăm nhà thế?" ba cô hỏi.
"Dạ, dạo này con bận chút việc thôi mà"
Sau khi ăn tối xong cô lái xe về nhà, mở cửa bước vào cô thấy anh đang ngồi trên ghế.
"Anh..." cô sững người đứng nhìn anh.
"Sắp đồ đi, tôi đưa em về" anh nhìn cô.
Cô sắp vào phòng sắp đồ, cô biết chống đối lại anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Đi thôi" anh cầm túi đồ giúp cô.
"Không vui?" anh nhìn thấy biểu cảm của cô mà khó chịu.
"Không có" cô lí nhí trả lời.
"Tốt nhất đừng có như vậy" anh lạnh nhạt buông lời khó nghe. Đam Mỹ Hay
Về tới nơi, anh đi thẳng lên phòng, mặc kệ cho cô loay hoay xách túi đồ nặng.
"Cô ở phòng này" anh chỉ vào căn phòng đó rồi xoay lưng rời đi.
"Vâng" cô đẩy cửa bước vào thấy căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc giường đơn giản với tủ quần áo. Cô cầm đồ đi tắm xong lên giường ngủ.
Cô nằm suy rất nhiều, cô không biết những ngày tháng sau mình mình sống ở đây sẽ như thế nào?
Sáng hôm sau Tuyết Lam dậy sớm, làm bữa sáng cho anh.
"Anh ăn sáng xong hẵng đi làm nhé?" cô thấy anh đi xuống liền chạy ra.
"Đến công ty tôi ăn" anh lạnh nhạt nói rồi đi ra ngoài.
Cô buồn bã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-buoc-phai-yeu-toi/931570/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.