Vừa xuống máy bay, một cô nàng xuất hiện với mái tóc đen, dáng người thon thả, mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đi ra tiền sảnh Tuyết Lam liền gọi cho một người, là một người bạn thân nhất của cô hồi đi học Vương Bảo Băng.
" Mình vừa xuống máy bay, cậu đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia miệng đã chớm nở nụ cười mắt hướng về phía cô đứng:" Mình ở đây nè" Vương Bảo Băng nói to.
Quay lại thấy cô bạn thân, Tuyết Lam không kìm nổi xúc động đã ôm chầm lấy người bạn này "Mình nhớ cậu lắm đấy "
"Ôi trời đất, cô nương của tôi ơi, mình cũng nhớ cậu lắm " Vương Bảo Băng nói. Hai cô đã rất lâu không gặp kể từ khi bố mẹ Tuyết Lam gặp tai nạn phải ra nước ngoài chữa bệnh một thời gian.
"Đợt này cậu về ở lại lâu chứ, mấy đợt trước cậu toàn đi luôn à..." Vương Bảo Băng. "Lần này tớ về sẽ ở bên này làm việc, bố mẹ tớ cũng đã dần ổn định rồi " nghe thấy Tuyết Lam nói như vậy cô cũng bớt lo cho hai bác. Thế là hai cô dọc đường tán ngẫu với nhau rất vui vẻ.
Sau khi về đến nhà, Tuyết Lam nằm vật ra giường, chuyến bay khiến cho cô trở nên mệt mỏi, chỉ định nằm nghỉ một lúc rồi lại ngủ quên mất lúc nào không hay. Đến chiều cô mới tỉnh lại, đang ăn nhẹ một chút thì cô bạn thân nhắn tin rủ đi Bar, Tuyết Lam đồng ý vì cũng lâu chưa có dịp tụ tập.
Tuyết Lam cũng đi ra ngoài mua một số đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-buoc-phai-yeu-toi/931529/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.