Bình thường nó thấy một tuần cũng đâu có trôi qua nhanh lắm đâu nhỉ? Sao bây giờ vèo một cái đã hết một tuần trong khi nó còn chưa làm được gì cả. Lại phải về Việt Nam ư? Nó còn chưa được đi tham quan một số nơi ở đây mà, nước Mỹ thân eo của nó, ai ai buồn quá. Nó về sẽ nhớ tụi Gia Khanh, nhớ anh nữa, còn mới làm lành được mấy hôm mà, chưa gì đã phải xa nhau rồi, nhưng mà nó không thể ở lại đây được. Nó phải về, haizz
Tiễn nó ra sân bay mà Minh Anh với Gia Khanh mặt buồn thiu, nó cũng chẳng mấy vui vẻ cho lắm, xa chắc sẽ nhớ lắm. Từ đầu tới cuối anh vẫn nắm chặt tay nó không nỡ buông ra.
- Cuối năm chị và mọi người sẽ về thăm em nhé. Em về rồi ai nấu cơm cho tụi chị ăn đây, buồn quá_ Gia Khanh ôm nó thở dài
- Em sẽ nhớ chị lắm,
- Thôi cố gắng nhé
Vừa buông Gia Khanh ra nó lại ôm Minh anh, không biết sao nó lại có cảm giác gì gì đấy khó nói, không biết sao nữa.
- Em về rồi có nhớ em không?
- Còn hỏi nữa, Đan về rồi ai chơi với chị
- Hoàng huynh đấy gì khikhi
Nó quay sang nhìn Minh Hoàng
- Không được ăn hiếp Minh anh tỉ của muội nghe chưa_ Nó nghiêm mặt dặn Minh Hoàng
- Hahaha xem kìa, sao muội chẳng thay đổi chút nào thế này_ Minh Hoàng phì cười
Nó lườm Minhh Hoàng cái
Sắp đến giờ lên máy bay rồi, nó quay qua nhìn anh bằng cái bộ mặt đáng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728926/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.