Minh Anh, Minh Hoàng và Gia Khanh cũng biết trước được kết quả như vậy mà, haizzzz, tự nhiên lại khó nhìn mặt nhau ra như thế chứ, lại khiến nó khó sử nữa.
Khánh Minh chẳng nói lời nào rồi đi thẳng lên phòng luôn, tụi Gia Khanh lắc đầu ngán ngẩn rồi xuống bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Vẫn cứ cố tỏ ra bình thường nhất nhưng nó chẳng ổn chút nào, hay nó đi xin lỗi anh nhỉ??? Không được, nó không được phép làm vậy, nó đã hứa với ông nội anh còn gì, vả lại chưa chắc anh đã còn tình cảm với nó, có khi anh có bạn gái rồi cũng nên. Nó thở dài mãi, tụi kia cố nói nhiều chuyện vui cho nó không nghĩ đến nữa, cứ thế nói chuyện mãi, nói đủ thứ chuyện vui trên trời dưới đất. Nó cứ thỉnh thoáng lét nhìn cầu thang xem anh có xuống không nhưng mà mãi thì không xuống
- Hay là em ra ngoài ở nhé_ Nó cười cười nói: thấy phiêdn mọi người quá
- Thử đi xem, em muốn chết hả_ Gia Khanh trừng mắt nhìn nó
- Em bị điên à, ở đây thì làm sao, phiền cái gì nào_ Minh Hoàng gắt
- Nhưng mà.....
- Nhưng nhị cái gì, khi nào về thì mới được phép mang vali ra khỏi đây, không phải đi đâu hết_ Minh Anh tỏ ra không hài lòng với thái độ của nó
Haizzzz nó phải sao đây, xùy... thôi mặc kệ đi vậy, suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.
Ăn uống xong, tụi nó còn nói chuyện mãi xong nó mới lên phòng, đi máy bay khá lâu nên cả người nó cũng ê ẩm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728922/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.