Thế là hết 3 tháng nghỉ hè, sự thật là hè này nó còn chưa được đi đâu xa ngoài hôm đi cám cưới cô bạn còn đâu thì.... Người ta thì đi đây đi đó còn nó đi ở nhà hết ăn rồi đến ngủ, đã thế còn bị mẹ ép làm việc. Giờ nó đi rồi mẹ tự làm, với thấy nó quan trọng thế nào, không nhầm là ở cấp 2 đầu năm có kiểm tra định kì không có nó mẹ phải tự chấm hết cho xem. Thế mà cứ lúc nào nó bảo nó sắp đi học thì bảo đi cho khuất mắt. Hứ....
Nó đi lần nào cũng như lần nào, mẹ luôn mua đồ ăn với một ít đồ dùng cá nhân cho nó sợ nó không đi mua được, chẹp chẹp, năm nay nó còn phải thi học sinh giỏi nên chắc sẽ bận lắm đây, không được về nhiều nữa.
Mẹ phải đưa nó ra bến xe để nó đi, còn có cả Phương Vy với Nam nữa, tụi nó cứ như vậy làm sao nó đành lòng đi đây. Buồn thế nhỉ? Đã thế trước khi đi Gia Bảo còn khóc muốn nó ở nhà, bởi nó đi rồi ai cho nhóc mượn điện thoại đây. Chưa lần nào đi mà nó khóc giống lần này. Làm sao thế nhỉ? Nó đã từng có ý định muốn chuyển về đây học nhưng vừa định hỏi thì mẹ đã dẹp ngay tư tưởng của nó. Mẹ không cho nó về, mẹ bảo phải học trên đấy mới có cơ hội đi du học nên nó cũng nghe lời mẹ vậy. Nó khóc đỏ hết cả mắt, lên xe rồi lăn ra ngủ luôn. Nó gọi hẹn Thu Hà và tụi kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728889/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.