Tối
Nó và Thu Hà nằm trên giường mỗi đứa một cái điện thoại nghịch, nó gác chân lên người Thu Hà nằm một cách rất quý tộc.
Tính ra thì cả tuần rồi nó chẳng nhắn tin với Khánh Minh, còn chẳng liên lạc gì với tụi Gia Khanh, bình thường ngày nào Gia Khanh cũng gọi cho nó nhưng lâu nay thì không. Chẳng biết có chuyện gì xảy ra không. Nó nghĩ chị bận nên cũng không gọi
- Mai bà về à_ Lướt facebook một cách vô thức nó buột miệng hỏi Thu Hà
- Bà có nuôi được tôi nữa không mà hỏi?_ Thu Hà tay ấn tin nhắn nói
- Haizzzz mùa hè này thật nhàm chán
- Sao? Thế chàng của bà đâu_ Nhỏ bỏ điện thoại xuống quay sang ôm nó hỏi
- Này tôi chịu. Cơ mà không biết sao ý... tôi nghe nói ảnh bị nhốt tách biệt với thế giới bên ngoài như kiểu tù nhân ý
- Hở... sao lại thế
- Không biết_ Nó lắc đầu mặt buồn buồn
- Bà nhớ người ta hả
- Không hẳn_ Nó nhún vai
- Sao tự nhiên buồn
- Mẹ bảo tôi chẳng xứng với anh ấy chút nào_ Nó nói nhỏ
- Sao lại thế nào
- Anh ấy thì quá hoàn hảo còn tôi thì.... cơ mà dù sao thì một năm học thôi. Giờ nghĩ lại thôi, chẳng muốn thích anh ấy chút nào_ Nó nhìn lên trần nhà nói, tay nghịch tay của Thu Hà
- Hâm nào.
- Thật đấy. Giờ chẳng thích anh ấy nữa, hôm nghe thoáng chị Minh Anh nói anh ấy có chị người yêu xinh cực, nhưng không biết nhà chị kia làm sao rồi phải chuyển đi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728886/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.