Chiếc xe dừng lại ở trước cổng kí túc, Khánh Minh xuống xe mở cửa cho nó. Hai mắt nó khóc nhiều quá và sưng húp lên
- Khóc xấu lắm này_ Anh kéo áo khoác lại cho nó
- Anh đừng nói chuyện này với ai nhé_ Nó hít một hơi sâu rồi nói
- Ừ... thôi không nghĩ đến nữa nhé. Kệ nó đi, đừng quan tâm đến nữa. Rồi em trong đi vào đi
- Em cảm ơn ạ_ Nó cười miễn cưỡng với anh rồi đi vào kí túc. Nhận ra nãy giờ mọi người cứ nhìn nó mãi rồi nói nói gì đấy. Bây giờ nó chẳng buồn quan tâm nữa rồi, ai muốn nói gì thì nói đi.
Mở cửa bước vào phòng, tụi kia còn đang xem phim thì quay lại nhìn nó.
- Ơ.... bà sao thế_ Thu Hà chạy lại chỗ nó rồi tụi kia chạy theo
Nó thấy có người hỏi đến lại khóc, tụi kia kéo nó lại bàn an ủi đủ kiểu. Mãi một lúc sau nó mới nín rồi kể mọi chuyện cho tụi kia nghe
- Thật là khốn nạn mà. Mai hắn chết với tôi_ Hà Anh tức giận
- Sao hắn lại có thể làm vậy được nhỉ. Thật không hiểu nổi_ Yến Anh vừa xoa đầu nó vừa tỏ thái độ bất bình.
- Mấy thằng con trai toàn không ăn được đạp đổ... hzzzz _ Thu Hà chép miệng
- Mấy bà đừng nói với ai nhé. Tôi không thích ai biết cả
- Tôi sẽ không để yên vụ này đâu_ Hà Anh
- Không đến lượt bà đâu. Bà nghĩ anh Minh để yên hắn chắc_ Yến Anh nói
- Ờ... phải đánh cho bố mẹ nó không nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728873/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.