Đường Sâm ngâm nga một bài hát, lấy trong tủ ra một ít quần áo với nụ cười trên môi, sau đó mở ngăn kéo ra chọn đồ lót.
Cái này không được, mặc nhiều lần rồi, thầy giáo đã từng thấy.
Cái này xấu quá, hoa văn giống như đồ lót người già.
Màu trắng phải mang theo, tỏ vẻ ngây thơ và sẽ do chính tay thầy giáo cởi xuống.
Đường Sâm cười khi nghĩ đến điều đó, và cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Thật vất vả mới xin được Sở Nhuệ đồng ý cho mình thời sống trong nhà anh, nên Đường Sâm không muốn lãng phí một giây một phút nào.
“Mày muốn đi đâu?”
Đường Bân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng như một bóng ma, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng. Làn da xanh xao, còn có vẻ hốc hác sau một thời gian dài không được nhìn thấy mặt trời khiến hắn trông ốm nhom đến kinh khủng.
“Không phải việc của ông.”
Đường Sâm lập tức xụ mặt xuống khi thấy được Đường Bân, cậu nhanh chóng chọn quần áo.
“Thu dọn quần áo làm gì? Có phải là đi tìm A Nhuệ không?”
Ánh mắt Đường Bân lộ ra vẻ u ám, giọng nói yếu ớt cũng không giấu được cảm xúc kích động của hắn.
“Đừng gọi thân thiết như vậy, hai người đã chia tay lâu rồi!”
Đường Sâm tức giận ném quần áo trong tay vào vali, và quay đầu cảnh cáo Đường Bân, cậu phiền chết loại vẻ mặt không biết tốt xấu này của hắn.
Đường Bân lật tung vali của cậu, khiến quần áo vương vãi khắp sàn: “Tao không đồng ý!” Tiếng gầm giận giữ đến thất thanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-biet-thay-yeu-em-nhat/1508277/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.