Cuộc sống của Đường Bân bao gồm sinh hoạt và nghỉ ngơi cực kỳ hỗn loạn, tối hôm qua dằn vặt suốt đêm, chỉ ngủ khi mặt trời đã mọc, và thức dậy khi màn đêm buông xuống.
Đường Sâm nghe được tiếng động thì bước ra khỏi cửa phòng, quả nhiên trông thấy Đường Bân mắt nhắm mắt mở đang chậm rãi đi ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Bân nhìn chằm chằm vào Đường Sâm nghi ngờ hỏi.
“Ba ngủ cả ngày, con đi xem ba có bị gì không.” Tầm mắt Đường Sâm đảo quanh.
Đường Bân vui mừng nở nụ cười, thằng nhóc này vẫn còn biết quan tâm ba nó.
“Không sao, ngủ được một ít cũng tốt. Ba đi nấu cơm, con có muốn ăn gì không?”
“Có, muốn.”
Hai cha con nói xong cũng bước đến phòng khách dưới lầu.
Đường Sâm đi theo phía sau ba cúi gằm, biểu tình không rõ ràng, cơ bắp trên gương mặt có loại vặn vẹo rất khó tả.
Bước đến phía cầu thang, khóe miệng Đường Sâm nhếch nhẹ, canh lúc Đường Bân bước ra, cậu lấy chân đạp lên dép lê của Đường Bân.
Một tràng âm thanh dữ dội vang lên, Đường Bân lăn lộn trên cầu thang ngã nhào xuống sàn nhà. Hai mắt hắn nhắm chặt.
Lúc này Đường Sâm mới nhoẻn miệng cười rõ rệt, cậu nhìn cha của mình mà không có chút nào kinh sợ.
“Làm chuyện sai trái thì phải trả giá thật đắt, ba ạ.”
Đường Sâm chậm rãi bước xuống lầu, ngồi bên cạnh thân thể Đường Bân, nhìn một lúc.
Sau đó cậu từ tốn lấy điện thoại ra, thong thả gọi xe cứu thương.
“Ba tôi thức suốt đêm hôm qua để viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-biet-thay-yeu-em-nhat/1508268/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.