Cố Thanh Diên ở trong phòng sách, nghe thấy giọng em gái thì đặt sách xuống, nhìn sang.
"Anh cả ơi, Chúc Chúc nhớ ba mẹ."
Đầu Chúc Chúc ló ra từ sau khe cửa, nhìn vào bên trong.
Cố Thanh Diên đứng dậy đi đến: "Vậy anh cả đưa em đi thăm ba mẹ nhé."
Anh bảo bé đợi ở cửa một chút, anh đi nói chuyện với em hai và em ba, thấy họ cũng muốn đi thăm nên cũng đưa họ đi cùng.
Chúc Chúc đi cùng gia đình ra ngoài, ngồi lên xe, lần này bé muốn nắm tay anh ba nên thử thăm dò vươn tay nhỏ của mình chạm vào tay của ảnh.
Bé nghĩ anh ba sẽ tránh né nhưng không ngờ là anh ba vẫn để yên cho bé nắm, bé cảm thấy vui vẻ ngay.
Anh ba đối xử với bé không giống như trước nữa!
Chúc Chúc nghĩ về điều này thì cười "ha ha ha" ra tiếng.
Cố Thanh Diệu nghe tiếng cười bên cạnh, liếc mắt nhìn qua, thực sự không biết bé rắc rối này đang cười cái gì.
...
Mười mấy phút sau.
Chúc Chúc được chị hai dẫn ra khỏi xe, bé nhìn lên bệnh viện mà bé không thích, vừa nhìn một cái thì bé càng muốn làm ba mẹ sớm rời khỏi nơi này hơn.
Bé nắm tay chị hai, đi đến phòng bệnh nơi ba mẹ đang ở.
"Ba ơi, mẹ ơi, Chúc Chúc đến rồi, con sẽ đưa ba mẹ về nhà."
Chúc Chúc nhấc chân ngắn bước tới giường bệnh, lấy ra lá bùa, dán lên từng người, bé thấy lá bùa dần trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3649570/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.