Cố Thanh Diên sững sờ ngay tại chỗ, tầm mắt của anh chuyển động theo bóng dáng nhỏ kia.
"Chúc Chúc, em... sao em..."
Anh thấy em gái bò cả người xuống, bây giờ không chỉ có chân mang giày trượt mà hai tay cũng mang giày trượt, vốn đi bằng "hai chân" giờ đã biến thành "bốn chân".
"Anh cả, là thế này sao?"
Chúc Chúc mang đôi giày kỳ lạ trên tay đứng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn tràn đầy khó hiểu.
"Chúc Chúc, trượt băng không trượt giống em."
Cố Thanh Diên bị hành động này của em gái chọc cười, anh không biết nên nói em gái như nào mới được.
Chúc Chúc nhìn chằm chằm anh cả, giơ giày trên tay lên: "Trượt như này nhanh lắm. Anh cả cũng có thể chơi như này, như này nhanh đến có thể bay lên luôn á."
Cố Thanh Diên thở dài một tiếng, bỏ giày trên tay em gái xuống, đặt vào chỗ để giày, kéo tay nhỏ của em gái.
"Chúc Chúc, không phải là em muốn trượt nhanh sao?"
"Dạ, muốn bay lên giống mọi người ạ." Chúc Chúc vội vàng gật đầu, đáp lời anh cả.
Khóe mắt của Cố Thanh Diên tràn đầy ý cười: "Chúc Chúc, lát nữa em phải nắm chặt tay anh đấy nhé."
"Hả?"
Chúc Chúc còn đang khó hiểu được anh cả ôm lên, mặc dù bé không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoan ôm chặt anh cả.
Cố Thanh Diên chắc rằng em gái đã ôm chặt thì dẫn bé đến chỗ trượt băng.
"A! Ha ha ha.... Bay lên rồi!"
Chúc Chúc thấy anh cả trượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3646710/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.