Trợ lý Lý nghĩ, anh ta lớn hơn Cố tổng không quá mấy tuổi, cũng chỉ là tầm 20 đã bị gọi là chú rồi.
"Em gái nhỏ, anh không phải là chú. Anh chỉ lớn hơn anh trai em chút xíu thôi hà, em cảm thấy bây giờ em phải gọi anh là gì?"
Chúc Chúc huy động đầu của mình nghĩ nghĩ, cất tiếng vang dội ---
"Ừm... Phải gọi là bác (ở đây Chúc Chúc gọi là 大叔叔, còn ban đầu Chúc Chúc chỉ gọi là 叔 thôi)!"
"Phốc!"
Trợ lý Lý cảm giác tim mình bị dao đâm, muốn hộc máu.
"Ha ha ha."
Cố Thanh Diên nghe thấy câu trả lời của em gái, che miệng cười khẽ.
Trợ lý Lý cúi đầu nhìn em gái nhỏ không hiểu gì, nể tình bé đáng yêu nên thôi kệ, chú thì chú đi.
Chúc Chúc đặt những thứ mình xem không hiểu này trở lại, đến bên chỗ anh cả: "Anh cả ơi, Chúc Chúc có thể ra ngoài chơi không? Chỗ này chỉ có một mình anh cả làm việc à, Chúc Chúc muốn xem những người khác nữa."
Cố Thanh Diên biết em gái muốn đi xem những nơi khác của công ty, anh nhìn công việc trong tay, nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào.
"Chú Lý dẫn em đi tham quan công ty được không?"
"Dạ..."
Chúc Chúc nhìn trợ lý Lý gật gật đầu: "Dạ, chú ơi, chúng ta đi thôi."
Khóe miệng Cố Thanh Diên hơi giật giật, trợ lý Lý nhập vai chú cũng nhanh thật.
Sau khi trợ lý Lý nhìn về phía Cố tổng nhận được sự đồng ý của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3645373/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.