Chương trước
Chương sau
Chúc Chúc nhìn về phía cây cột, bé cho rằng mình sẽ nhìn thấy một cột cao cao nhưng không ngờ bé lại nhìn thấy là một người.

Chúc Chúc: "? ? ?" Không, không phải là đồng loại!

Châu Tư Niên đến đoàn phim để quay phim, anh thấy một bé dễ thương ở không xa đang cúi đầu tay nhỏ xách váy đi tới đây.

Anh vừa muốn nhắc nhở bé nhưng ở giây tiếp theo, bé dễ thương ấy đã đụng vào anh. Anh nhìn xuống và thấy một loạt biểu cảm của bé thật thú vị làm anh phải bật cười một tiếng và đáp lại câu hỏi ngốc nghếch của bé.

Đầu nhỏ của Chúc Chúc ngước lên nhìn người đẹp phía trên: "Ô! Đẹp ghê."

Châu Tư Niên nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của bé, không hiểu bé nói "đẹp" là nói đến vấn đề gì.

Anh cúi xuống và xoa nhẹ đầu bé: "Em gái nhỏ, em dễ thương thật đó."

"Xin lỗi anh, em gái nhà tôi đã làm phiền anh rồi, thật có lỗi quá."

Châu Tư Niên nghe tiếng nói nên đứng thẳng lên và nhìn thấy một cô gái mang khẩu trang đang xin lỗi anh.

Anh liên tục lắc tay bảo cô ấy không cần như thế: "Không sao, không sao cả. Em gái cô rất đáng yêu."

Cố Thanh Uyển nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, càng nhìn càng thấy anh ta quen quen, hình như cô đã thấy anh ta xuất hiện trên nhiều quảng cáo, chương trình truyền hình, phim ảnh, v.v...

Sau đó, cô nhớ lại, người đó chính là Châu Tư Niên, vị ảnh đế rất nổi tiếng, độ hot chỉ có tăng không có giảm, có thể gọi là Châu đại ảnh đế.

Đôi mắt của Cố Thanh Uyển mở to ra một chút, mặc dù cô không phải là fangirl đu idol nhưng cô là một người mê phim điện ảnh và cô đã xem qua tất cả các bộ phim mà Châu ảnh đế đã đóng.

Cô thích nhất nhân vật nam chính trong bộ "Tinh tế mê ảnh", Châu Tư Niên thật sự đã diễn rất sống động một nhân vật quả cảm, lý trí....

"Chào, chào anh, tôi đã xem hết tất cả các bộ phim anh đóng. Anh diễn rất tốt, anh vất vả rồi."

Châu Tư Niên hơi cười cười: "Cảm ơn sự ủng hộ của cô."

Cố Thanh Uyển thấy nụ cười không tới đáy mắt của Châu Tư Niên, lộ ra một sự xa cách nhàn nhạt, thực sự giống như những tin đồn là anh luôn tạo cho người ta một cảm giác kỳ quái, có vẻ hòa nhã với mọi người nhưng không ai có thể đến gần anh.

"Anh Châu ơi, bên đây cần anh ạ."

"Tôi phải đi rồi."

Châu Tư Niên nhìn thấy trợ lý của mình đến, gật đầu ra hiệu với hai chị em rồi bước về phía đó.

Chúc Chúc thấy anh đẹp trai đi mất, bé vẫn còn một chút mơ hồ chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.

Cố Thanh Uyển hơi điều chỉnh lại tâm trạng kích động của mình rồi nắm lấy tay em gái: "Chúc Chúc ơi, chúng ta phải đi đến nơi quay phim."

"Dạ."

Chúc Chúc nghe phải đi làm thì tâm trạng của bé trở nên phấn khích: "Chúc Chúc muốn đi kiếm tiền tiền, xuất phát nào!"

Cố Thanh Uyển thấy em gái vui vẻ như vậy bèn nở nụ cười trong veo: "Đúng vậy, đi kiếm tiền tiền thì có thể mua được rất nhiều rất nhiều đồ ngon đó."

"Ye ye, Chúc Chúc cũng muốn dùng tiền mua thật nhiều quà."

Chúc Chúc nắm chặt tay chị hai, nhảy nhót theo bên cạnh cô.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến địa điểm quay phim, nơi đó đã có nhiều người, tất cả đều bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới.

"Ánh sáng, quay phim, tất cả các bộ phận kiểm tra lại một lần nữa. Chúng ta sẽ bắt đầu quay chính thức sau mười phút, các diễn viên chuẩn bị vào vị trí của mình."

Cố Thanh Uyển nghe thấy tiếng loa của đạo diễn Trình đang gọi, cúi người chỉnh sửa trang phục của em gái: "Chúc Chúc đừng lo lắng nhé, em chỉ cần tự nhiên như bình thường là được. Chị hai sẽ ở đây đợi em, cố lên nhé."

"Dạ, cố lên."

Chúc Chúc giơ nắm đấm nhỏ lên tự khích lệ bản thân: "Chị hai ơi, Chúc Chúc đi đây."

"Được, Chúc Chúc cố lên." Cố Thanh Uyển nhìn theo em gái được nhân viên công tác dẫn đi.

Chúc Chúc thấy mình đến một nơi giống như một căn phòng, nơi này đẹp hơn những nơi mà bé đã từng đợi trước đó, bé bò lên ghế gỗ xinh đẹp có trang trí hoa đẹp bên trên, ngồi đợi bắt đầu.

Mắt to của bé nhìn chăm chú vào đồ ăn ngon trên bàn trước mặt, mùi thơm thơm làm bé muốn chảy cả nước miếng.

Hứa Lâm đến trường quay chỉnh trang lại lần cuối cho cục bột đáng yêu này: "Dễ thương quá đi, cục cưng cố lên nhé."

Cô nói mấy lời này xong thì đi chỉnh lại lớp make up cho các diễn viên khác.

Chúc Chúc thấy chị gái hồi nãy vừa rời đi không lâu thì chú Trình đã đến chỗ bé.

"Chúc Chúc, con chờ chút nữa nhé. Chừng nào chú kêu bắt đầu thì con bắt đầu ăn, trong lúc đó không cần làm gì cả, con chỉ cần ăn thôi là được rồi, con nhớ không?"

"Nhớ ạ."

Chúc Chúc hiểu và gật đầu đầu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Đạo diễn Trình nhìn Chúc Chúc ngoan ngoãn, an tâm rời khỏi đây để tiếp tục vùi đầu vào trường quay.

"Ồ, là anh đẹp trai."

Đang chờ đợi thì Chúc Chúc nhìn thấy anh đẹp trai đã gặp trước đó trong bộ trang phục màu trắng đang đi đến đây và ngồi cạnh bé.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Châu Tư Niên đến trường quay thì nhìn thấy bé con dễ thương đã có mặt ở đó, thì ra bé con này là bạn diễn của anh.

Trong bộ phim này, anh đảm nhiệm nhân vật nam chính là sư tôn của nữ chính, cảnh quay hôm nay là cảnh anh từ trong bí cảnh (*) cứu được một con Thao Thiết nhỏ mới biến hình không lâu, thấy nó có tư chất thông minh nên quyết định nhận nó làm đồ đệ.

(*) Bí cảnh: khu vực thần bí tách biệt với thế giới. Nó thường có tín ngưỡng và liên quan tới một số truyền thuyết và huyền thoại, truyền thuyết độc đáo.

Cảnh này là cảnh anh cho Thao Thiết nhỏ đang đói bụng ăn thử thức ăn của loài người.

Chúc Chúc quay đầu nhìn anh bên cạnh: "Anh đẹp trai ơi, sao tóc anh lại dài nhanh như thế ạ? Như vậy cũng rất đẹp đó."

Châu Tư Niên cười: "Em gái nhỏ, em tên gì?"

"Em tên Chúc Chúc, là Chúc Chúc trong Chúc Chúc đó ạ. Anh đẹp trai tên gì vậy ạ?"

Châu Tư Niên nghe bé con tự giới thiệu, thực sự thú vị, anh cười nhiều hơn: "Chào em Chúc Chúc, anh họ Châu."

"Oa!"

Chúc Chúc nghe vậy nên rất ngạc nhiên và tự động thay đổi cách gọi: "Anh Châu, Chúc Chúc và anh đều có 'Chúc' đó!" (*)

(*) Chúc và Châu phát âm giống nhau là [zhōu]

Châu Tư Niên nhìn vào biểu cảm của Chúc Chúc, cảm thấy bé đã hiểu nhầm: "Chúc Chúc, 'Châu' của anh và 'Chúc' của em không giống nhau đâu, em đưa tay cho anh nào."

Anh thấy một bàn tay nhỏ ngoan ngoãn duỗi ra trước mặt anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ của tay bé, rồi lần lượt viết hai chữ khác nhau lên bàn tay còn lại của bé.

"Ha ha ha..."

Chúc Chúc cảm thấy trên tay rất ngứa nên hơi rụt tay lại: "Anh Châu ơi, em ngứa quá."

Sau khi viết xong, Châu Tư Niên nhìn Chúc Chúc cười lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, anh cong khóe miệng cười: "Chúc Chúc đã hiểu hai chữ không giống nhau chưa?"

"Em hiểu rồi ạ."

Chúc Chúc bảo Châu Tư Niên đưa tay của anh lại gần bé: "Anh Châu nè, Chúc Chúc nói anh biết chuyện này nha, Chúc Chúc cũng biết viết chữ đó. Đây là 'thượng' nè, đây là 'hạ' nè, còn đây..."

Châu Tư Niên để tay trước mặt Chúc Chúc và không di chuyển, để mặc ngón tay nhỏ của bé vẽ trên tay anh: "Chúc Chúc biết nhiều chữ thế này rồi à, giỏi quá."

"Tất cả chữ này đều do chị hai dạy Chúc Chúc đó, là chị hai giỏi."

Chúc Chúc viết lại tất cả chữ bé nhớ trên bàn tay đó: "Hết rồi, Chúc Chúc chỉ mới học chút ít chữ thôi à."

"Ừ, Chúc Chúc đã giỏi lắm rồi."

Một tay của Châu Tư Niên chống trên mặt bàn, tay đặt dưới cằm, khoa trương khen ngợi Chúc Chúc đáng yêu.

Anh đã đóng cùng không ít bạn nhỏ nhưng chưa bao giờ có một đứa trẻ nào khiến anh cảm thấy thoải mái và đáng yêu như thế này.

Người đại diện của Châu Tư Niên đang đứng gần anh và kiểm tra công việc, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì anh ta cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ.

Người đại diện: "? ! ! !"

Anh ta chưa bao giờ thấy Châu Tư Niên chủ động dịu dàng với người khác và tiếp xúc nhiều như vậy bạn diễn của mình như thế.

Anh ta nhớ rằng trước kia sau khi Châu Tư Niên quay xong một cảnh, anh ấy thường rời đi ngay, rất ít khi giao tiếp với bất kỳ ai, hoàn toàn tập trung vào công việc. Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây phải không?

"Các bộ phận chuẩn bị, tất cả diễn viên chú ý..."

Chúc Chúc nghe vậy thì hiểu rằng sắp bắt đầu quay rồi nên bé ngồi thẳng lưng lên, khuôn mặt bánh bao nhỏ mềm mềm trở nên nghiêm túc.

Châu Tư Niên ở bên cạnh nhìn biểu cảm nghiêm túc nhưng không ảnh hưởng đến sự dễ thương của Chúc Chúc thì anh che miệng hắng giọng vài tiếng, anh cũng phải nghiêm túc thôi.

Sau khi người đại diện bàn giao vài câu thì vội vã rời khỏi khu vực quay.

Đạo diễn Trình nhìn thấy mọi thứ trên trường quay đã sẵn sàng thì mở miệng hô lên: "Chuẩn bị... 3, 2, 1. Bắt đầu."

Chúc Chúc nghe thấy từ "Bắt đầu", bàn tay nhỏ của bé ngay lập tức vươn ra và xé một cái đùi gà để ăn.

Châu Tư Niên cũng nhập vai, nghiêng đầu dịu dàng nhìn bé con bên cạnh: "Đào Nhi, ăn từ từ thôi, đừng vội."

Chúc Chúc nghe thấy lời anh Châu, hiểu rằng anh ấy đang nói kịch bản, bé nhớ đạo diễn Trình đã nói với bé là chỉ cần ăn thật ngon là được, không cần chú ý cái khác.

Sau khi ăn xong một cái đùi gà, bé lại lấy thêm một cái đùi khác, hai má phồng lên, miệng nhỏ không ngừng chóp chép. Trong quá trình ăn uống, bé vừa xử lý được một chút thức ăn trong miệng là bàn tay nhỏ của bé bỏ đồ ăn khác vào miệng ngay lập tức. Bé không để miệng mình trống một giây nào cả.

Châu Tư Niên nhìn Chúc Chúc ăn như vậy, anh thấy cũng đói và muốn cùng bé ăn nhưng đáng tiếc kịch bản không cho phép nên anh chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn bé con ăn.

Anh đem những món mà Chúc Chúc không thể với tới kéo lại gần bé hơn, lại giúp bé xắn ống tay áo lên một chút để bé dễ dàng lấy đồ ăn hơn.

Chúc Chúc ăn đến vui vẻ, đôi mắt to tròn hạnh phúc híp lại, miệng nhỏ ăn đến bóng loáng.

Châu Tư Niên nhẹ nhàng lau thức ăn vụn ở miệng của Chúc Chúc: "Đào Nhi tiếp tục ăn đi con."

Chúc Chúc nháy mắt, hơi gật gật đầu, bàn tay nhỏ lại tiếp tục càn quét một bàn đồ ăn ngon.

Đạo diễn Trình ngồi trên ghế, nhìn màn hình giám sát. Ông đã thử qua uy lực của Chúc Chúc rồi nhưng lần thứ hai thấy cảnh như vậy ông vẫn không thể chống cự, ông nhìn đến đói bụng luôn rồi.

Ông nhìn quanh xem người khác thế nào thì thấy mọi người đều tròn mắt nhìn, cảm giác như một bầy sói ác đang nhìn vào một miếng thịt mỡ thơm ngon, hận không thể lập tức xông lên ngấu nghiến thức ăn.

Người đại diện ở ngoài không khỏi nuốt nước miếng, sao tự dưng cảm thấy đói bụng ta. Anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu hôm nay đã ăn sáng hay chưa, làm sao có thể đói đến vậy.

"Nấc ~"

Chúc Chúc đã ăn hết đồ ăn ngon rồi thỏa mãn ợ một tiếng.

"Con ăn no rồi à?"

"Ừm."

Chúc Chúc gật đầu trả lời anh Châu.

Châu Tư Niên lấy một cái khăn lau miệng trên bàn và bảo Chúc Chúc ngồi yên, anh dịu dàng cần thận lau sạch sẽ miệng nhỏ kia.

Đạo diễn Trình ban đầu dự định sẽ kết thúc cảnh quay sau khi Chúc Chúc ăn xong, nhưng khi ông nhìn thấy tương tác tiếp theo, ông kích động ngừng lại câu hô cắt. Nếu cảnh quay này được phát sóng thì chắc chắn càng làm tăng độ hot, có thể làm mọi người cảm nhận được điều tốt đẹp và tình yêu.

Châu Tư Niên một tay nâng cằm thịt của Chúc Chúc, một tay giữ khăn lau miệng, cẩn thận lau sạch thức ăn vụn trên miệng bé.

Anh cảm nhận được độ mềm mại trong tay, rất muốn nắn bóp mấy cái, chắc chắn nó mềm mại như anh tưởng tượng.

Đôi mắt hắc bạch phân minh (*) của Chúc Chúc nhìn anh Châu lau miệng của mình, bé nhớ rằng đây là việc bé phải tự làm nhưng bây giờ sao lại là anh Châu giúp bé lau miệng rồi.

(*) Đôi mắt hắc bạch phân minh: có nghĩa là lòng đen của mắt nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.

Đạo diễn Trình thấy cảnh lau miệng đã hoàn thành, bèn đứng dậy hô: "Cắt, rất tốt. Diễn viên đi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta sẽ quay cảnh khác."

Chúc Chúc nghe quay xong rồi nên bật dậy từ ghế, chân ngắn của bé chạy về phía chị hai: "Chị hai, chị hai ơi."

Châu Tư Niên nhìn theo thân hình nhỏ bé xa dần, cúi đầu nhìn vào bàn tay của mình, dường như cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên tay anh.

Cố Thanh Uyển khom lưng đón em gái chạy về phía cô và ôm lấy bé: "Chúc Chúc biểu hiện rất tuyệt nha."

"Chị hai ơi, anh Châu đối xử rất tốt với Chúc Chúc, còn đem đồ ăn cho Chúc Chúc và lau miệng cho Chúc Chúc nữa, chị xem nè."

Cố Thanh Uyển thấy ngón tay nhỏ của em chỉ vào miệng của mình: "Ừm, lau rất sạch sẽ."

Chúc Chúc muốn Châu Tư Niên và chị hai trở thành bạn tốt, bé quay đầu nhìn về phía kia nhưng không còn ai ở đó nữa: "Ủa? Anh Châu đâu rồi ta."

Cố Thanh Uyển nhìn em gái vò vò đầu nghi hoặc: "Chúc Chúc nè, chị hai nghĩ là anh Châu chắc là đã đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo rồi nên chúng ta cũng đi đến phòng nghỉ nhé."

"Dạ."

Chúc Chúc ngoan ngoãn được chị bế trong lòng, mắt vẫn ngó lại chỗ lúc nãy mấy lần, bé muốn tìm anh Châu chơi quá đi.

Bé được chị hai bế đi hướng phòng nghỉ, bé nhìn thấy nhiều thứ lạ thường và thú vị: "Chị hai ơi, chúng ta khoan đi vào phòng nghỉ nha. Chúc Chúc muốn sang bên kia, được không chị?"

Cố Thanh Uyển nghe thấy vậy thì dừng bước, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên em gái đến đây, vậy thì đưa bé đi dạo một chút, để bé xem những thứ mà bé chưa từng thấy cũng tốt.

"Được nha, chúng ta đi thôi."

"Chị hai thật tốt với Chúc Chúc." Nói rồi, Chúc Chúc ôm chị hai một cái, sau đó bé chỉ vào một hướng: "Chị hai ơi, chúng ta đi hướng đó trước nha."

Cố Thanh Uyển theo hướng chỉ của ngón tay nhỏ của em, đi đến một trường quay phim khác, nơi đó đang quay cảnh riêng của nữ diễn viên phụ.

Chúc Chúc được chị hai để xuống, bé đứng ở bên ngoài hàng rào: "Chị hai ơi, chị mau nhìn chị gái kia đi, sao chị ấy không có chân vậy, có phải là đuôi cá không ạ?"

Cố Thanh Uyển nhìn vào đôi mắt to tròn của bé, dường như phát hiện ra một loài mới vậy: "Chúc Chúc, chị này trang điểm thành như vậy là vì cô ấy đang đóng vai một nàng tiên cá."

Tiên cá? Tiên và cá? Cá?

Chúc Chúc hơi cúi đầu: "Tiên cá? Là cá gì thế? Ăn vào sẽ biến thành tiên sao? Chúc Chúc cũng muốn ăn."

"Ha ha..."

Cố Thanh Uyển nghe câu hỏi của em, không kìm được cười ra tiếng: "Chúc Chúc à, tiên cá không phải là như em nghĩ đâu. Tiên cá được coi là một loài sinh vật thần bí trong truyền thuyết. Hiện nay người ta xem nó như một nhân vật thần thoại, là một vai diễn trong phim vậy đó."

Chúc Chúc cái hiểu cái không gật gù đầu nhỏ hỏi: "Chị hai ơi, vậy có phải nàng tiên cá là một bảo bối không?"

Cố Thanh Uyển nghe em gái nói, theo cách nghĩ của em gái thì hẳn là nàng tiên cá rất quý hiếm, dù sao sự việc liên quan tới nàng tiên cá, mỗi người một ý kiến, đến này cũng có không ít người nghiên cứu vấn đề này.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị nghĩ có lẽ là vậy."

Chúc Chúc nghe được câu trả lời của chị hai, biết nàng tiên cá rất lợi hại nhưng bé là Thao Thiết cũng rất lợi hại nha.

Bé vươn ngực nhỏ: "Vậy thì Chúc Chúc cũng là bảo bối."

Cố Thanh Uyển mặc dù không hiểu vì sao em gái lại nói như vậy, đâu liên quan gì đến nàng tiên cá nhưng cô thấy em gái nói cũng không sai.

"Ừ, Chúc Chúc là bảo bối, là bảo bối to lớn của gia đình chúng ta."

Chúc Chúc nghe chị hai nói như vậy, cơ thể nhỏ bé càng ưỡn thẳng hơn, trong giọng nói phát ra một chút kiêu ngạo: "Dạ, Chúc Chúc rất lợi hại."

Cố Thanh Uyển nâng tay nựng em gái đang đắc ý, dẫn bé đi đến nơi quay phim khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.