Cố Thanh Diệu nhìn thấy chị hai đang đi tới nên bước về phía cô, định đưa bé mít ướt cho cô. Nhóc này được đấy, khóc đến mức đó mà còn có thể ngủ thiếp đi.
Cố Thanh Uyển thấy em ba đến gần, ý là muốn cô bế em gái đi. Cô nhẹ nhàng giơ tay lên cố gắng bế em gái, nhưng cô không tài nào bế được.
Cô liếc mắt sang thấy bàn tay nhỏ của em gái còn túm chặt áo của em ba, đến nỗi nhàu nát áo như sợ cậu sẽ ba đi vậy.
Cố Thanh Diệu thấy bé mít ướt đã được chị hai bế sang một chút, nhưng vẫn không thể bế đi được và trên áo mình còn bị kéo căng. Cậu cố gắng tách bàn tay mũm mĩm ra khỏi áo của mình, nhưng không dám dùng lực quá lớn, sợ làm đau bé mít ướt.
Cả hai thử vài lần cũng không thành công.
Chúc Chúc thế mà ngủ ngon lành như thể mọc rễ trên đó vậy, bàn tay nhỏ vẫn túm chặt lấy cái áo.
Cố Thanh Uyển thấy không bế được thì thôi, vừa hay nhân dịp này thúc đẩy tình cảm giữa hai anh em, cô nói nhỏ: "A Diệu, chị giao Chúc Chúc cho em nhé."
Cố Thanh Diệu: "..."
Hả? Bé mít ướt này, em có phải là loài thằn lằn không?!
Cố Thanh Diệu nhìn chị hai đang cười cười với cậu, sau khi cô dọn dẹp đồ ăn rơi trên sàn thì rời đi. Cậu giơ tay muốn gọi cô quay lại, nói cô đừng ném bé mít ướt cho cậu chứ, nhưng có gọi cũng vô ích.
Cậu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3614039/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.