Chúc Chúc vô thức bước chân ngắn ngủn về phía trước, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cậu.
Lẽ… lẽ nào anh Bạch Trạch cũng đến thế giới này?!
Cố Thanh Diên nhẹ nhàng an ủi em ba như mất đi linh hồn: "A Diệu, không sao đâu, có anh cả đây rồi. Anh cả đưa em đi bệnh viện rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Cố Thanh Diệu thấy anh cả đã đến, cậu ngước mặt nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.
Cậu cúi đầu, trong lòng càng thêm khó chịu.
Chúc Chúc mở đôi mắt to tròn ngập nước, nhìn chăm chú vào "anh Bạch Trạch" trước mặt, bé cảm giác như "anh Bạch Trạch" hình như không nhận ra bé, điều này khiến bé không thoải mái.
Cố Thanh Diên đỡ em trai lên và nhanh chóng dẫn cậu đi đến nơi đậu xe.
Cố Thanh Uyển nắm tay em gái đi theo, bước nhanh vài bước để mở cửa xe, cho em trai lên xe dễ dàng hơn.
Cô nhìn vào đôi mắt mờ mịt và ảm đạm của em trai, cảm thấy càng thêm bất lực và đau lòng. Cô có thể hiểu được tâm trạng của em trai bởi vì cô cũng đã trải qua những điều tương tự.
Sau khi Chúc Chúc ngồi ổn định thì xe chạy, bé quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy "anh Bạch Trạch" vẫn không nhận ra mình, trong lòng bé cảm thấy rất khó chịu.
Không hiểu vì sao, bây giờ bé rất muốn khóc.
Chúc Chúc cảm thấy cái mũi nhỏ của mình cay cay, mọi thứ trước mắt bé bắt đầu mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3614027/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.