Đêm đầu tiên của Giang Hoài sống ở Lục gia diễn ra rất suôn sẻ.
Phòng của cậu ở ngay cạnh phòng của Lục Vô Túy, Lục Vô Túy nói buổi tối nếu có việc gì thì cứ trực tiếp gọi hắn.
Giang Hoài ngoan ngoãn nghe lời, trừ khi cần thiết chắc chắn sẽ không kêu.
Đêm đầu tiên cậu ở lại, cậu nghĩ ở nhà người khác quá lâu sẽ gây phiền toái nên hôm sau muốn rời đi.
Nhưng đến ngày thứ hai, Lục Vô Túy lại nghĩ ra một trò chơi mới, thu hút sự chú ý của cậu.
Những thứ như trò chơi không chạm vào thì không sao, nhưng một khi đã bắt đầu chơi thì sẽ không có hồi kết.
Nó thậm chí còn dễ bị nghiện hơn những môn thể thao ngoài trời đó.
Giang Hoài ngày thứ hai ở lại Lục gia, ngày thứ ba lại nghĩ tới việc rời đi.
Như người ta vẫn nói, ngày mai sẽ đến vào ngày mai và có rất nhiều ngày mai.
Giang Hoài một khi chui đầu vào Lục gia, chờ lúc cậu tinh thần thì đã nửa tháng trôi qua.
Một buổi sáng, cậu nhìn ngày rồi tính xem hôm nay đã đến là ngày nào, rồi thấy sợ hãi.
Điều quan trọng nhất là dù cậu đang làm phiền nhưng Lục Vô Túy lại không hề lộ ra một chút tức giận nào.
Giang Hoài không có nhiều bạn bè, kinh nghiệm kết bạn cũng không nhiều, cậu cũng thường giữ khoảng cách với người khác, khoảng cách này khiến cậu cảm thấy an toàn, đây là lần đầu tiên gần gũi với ai đó như vậy, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614846/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.